Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2253 - Lấy thân báo đáp? Lấy oán báo ơn!!!

Lý Thanh Chiếu và Trác Văn Quân nghe vậy, suýt thì cười rớt luôn hàm răng.
Lấy thân báo đáp, đây có thể đánh đồng lấy oán báo ơn hả?
Lý Nguyên cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc.
Lý Thanh Chiếu và Trác Văn Quân nhìn tiêu hao của Thái Văn Cơ, nhưng Thái Văn Cơ lại suýt nữa tức đến mức phun ra một ngụm lão huyết.
Nàng đen mặt, điên tiết hét lớn với Lý Nguyên: “Sao đây có thể gọi là lấy oán báo ơn? Đây rõ ràng là thành ý lớn nhất bọn ta bày tỏ cảm tạ với ngươi. Ngươi xem trong tiểu thuyết, những đôi thần tiên quyến lữ, rất nhiều không phải đều chung sống với nhau như này sao?”
Nàng thấy hai người Lý Thanh Chiếu và Trác Văn Quân cười đến cười run cả người, tức giận quở trách: “Mệt các ngươi còn cười được, lời ta nói là ‘bọn ta’ lấy thân báo đáp đó.”
Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘bọn ta’.
“Hai người các ngươi còn không phải bị hắn ghét bỏ giống vậy.”
Vụt!
Lý Thanh Chiếu và Trác Văn Quân nghe vậy, thoáng chốc thu lại nụ cười trên mặt.
Cái đó, Thái Văn Cơ nói hình như có chút đạo lý.
Bọn ta cũng bị ghét bỏ!
Hu hu hu!
Hai người bỗng nhiên muốn khóc.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ kích động của Thái Văn Cơ, vội vàng an ủi: “Đừng kích động, chỉ đùa với ngươi thôi, nếu không thì thế này, ta nghĩ cho các ngươi một biện pháp ngăn cản Nho học phát triển, một người các ngươi đấm bóp cho ta một năm.”
“Chỉ có yêu cầu này?”
Trác Văn Quân rất thất vọng.
Chủ yếu là, yêu cầu này của Lý Nguyên, quá đơn giản.
Cơ hội tốt như vậy, lại không chút động lòng với ba tuyệt thế đại mỹ nữ, chỉ đấm bóp một năm.
Haiz, rốt cuộc là mị lực của bọn ta không đủ lớn, hay là Lý Nguyên không hiểu nhi nữ tình trường.
Nhịn xuống bất đắc dĩ trong lòng, Lý Thanh Chiếu gật đầu đáp ứng nói: “Được, bọn ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Ngươi có biện pháp nào, nhanh nói cho bọn ta nào.”
Thái Văn Cơ cường điệu nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là, biện pháp này của ngươi, phải hữu hiệu, bọn ta mới có thể đấm bóp cho ngươi.”
Lý Nguyên tự tin nói: “Các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi dựa theo lời ta mà làm, nhất định hữu hiệu.”
“Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh nói cho bọn ta biết đi.”
Trác Văn Quân đã có chút không thể chờ.
Lý Nguyên không thừa nước đục thả câu nữa, hắn nói phương pháp của mình cho ba người.
“Các ngươi trước hết nói cho ta biết, cội nguồn của Nho học là gì?”
Lý Nguyên trước tiên hỏi ba người.
Thái Văn Cơ không hề nghĩ ngợi nói: “Cội nguồn của Nho học đương nhiên là Huyền Đô Thánh Nhân.”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Đó là cội nguồn của Nho giáo, Nho học và Nho giáo, vẫn có chỗ khác biệt. Nho giáo, chủ yếu lấy tu luyện hạo nhiên chính khí làm mục đích, mà Nho học, lại là một loại tư tưởng.”
“Tư tưởng?”
Lý Thanh Chiếu ngẫm nghĩ, nàng dò xét nói: “Cội nguồn của Nho học, chẳng lẽ là ‘Luận ngữ’?”
“Tách!”
Lý Nguyên búng tay, gật đầu nói: “Không sai, cội nguồn của Nho học, chính là quyển sách ‘Luận ngữ’ này. Nho học sở dĩ phát triển, là có người lấy quan điểm trong ‘Luận ngữ’ làm cơ sở, sau đó diễn biến ra các loại tư tưởng nho gia.”
“Như vậy thì thế nào?”
Trác Văn Quân không hiểu, mục đích Lý Nguyên nói lời này là gì.
Lý Nguyên: “Nếu cội nguồn của Nho học là ‘Luận ngữ’, các ngươi muốn ngăn cản sự phát triển của Nho học, chỉ cần hạ thủ với ‘Luận ngữ’ không phải được rồi sao!”
“Làm sao hạ thủ với ‘Luận ngữ’?”
Trác Văn Quân một mặt khó hiểu.
Thái Văn Cơ suy đoán nói: “Chẳng lẽ xin bệ hạ ban bố thánh chỉ, cấm ‘Luận ngữ’ chắc?”
Nhưng lập tức, nàng lại tự mình lắc đầu nói: “Nhưng vô duyên vô cớ, làm sao bệ hạ lại cấm ‘Luận ngữ’ được?”
Lý Nguyên: “Đương nhiên không phải là cấm ‘Luận ngữ’, nếu các ngươi có thể nói Lý Nhị cấm Luân ngữ được, cũng sẽ không vì chuyện đưa Nho học vào khoa cử mà buồn phiền.”
“Cái đó, ngươi có thể đừng gọi thẳng tên bệ hạ không.”
Thái Văn Cơ vẻ mặt chột dạ nhắc nhở Lý Nguyên.
Hai người Trác Văn Quân và Lý Thanh Chiếu, cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Trước đó thì gọi thẳng tên Thánh Nhân, bây giờ lại gọi thẳng tên Tiên Đường bệ hạ.
Lý Nguyên này, đúng là không biết nặng nhẹ.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ mặt nhỏ trắng bệch của Thái Văn Cơ, an ủi: “Đừng lo, ta thường xuyên ở ngay trước hắn mặt, gọi tên hắn, hắn cũng đâu có không vui.”
“Cái gì?”
Giọng Lý Thanh Chiếu, đột ngột tăng lên: “Ngay trước mặt bệ hạ, chẳng lẽ ngươi quen biết bệ hạ hả?”
Thái Văn Hoa và Trác Văn Quân cũng dùng vẻ mặt không thể tin tưởng trợn mắt nhìn Lý Nguyên.
Do quá mức kinh hãi, cho nên Trác Văn Quân và Lý Thanh Chiếu đều đã quên đấm bóp vai cho Lý Nguyên.
Lý Nguyên dửng dưng nói: “Quen biết, sớm đã quen biết.”
“Thật hay giả?”
Biểu cảm của Lý Thanh Chiếu, có phần ảo diệu.
Thái Văn Cơ hoài nghi nói: “Nếu ngươi sớm đã quen biết bệ hạ, thế sao trước giờ chưa từng nghe ngươi nhắc tới?”
Ặc, sao lời này nghe hơi quen tai nhỉ?
Hình như lúc trước khi nhìn thấy Huyền Đô Thánh Nhân, cũng từng hỏi Lý Nguyên như vậy.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Người ta quen biết có nhiều lắm, sao có thể kể từng người cho các ngươi biết được chứ?”
Hắn thấy Trác Văn Quân và Lý Thanh Chiếu ngừng đấm bóp thì lập tức nhún vai, nhắc nhở hai người: “Đừng ngừng lại!”
Lúc này Trác Văn Quân và Lý Thanh Chiếu mới kịp phản ứng, tiếp tục xoa bóp bả vai cho Lý Nguyên.
Trác Văn Quân vừa ấn vừa hỏi Lý Nguyên: “Sao ngươi lại quen biết bệ hạ vậy?”
Lý Nguyên đáp: “Đã từng, ta và Lý Tú Nhị quen biết trước nhất, sau đó mới biết đến Lý Nhị.”
Trưởng công chúa!
Ba người Lý Thanh Chiếu nghe được tên của Lý Tú Ninh, ngược lại đã hơi tin tưởng lời của Lý Nguyên nói.
Nếu như Lý Nguyên quen biết Lý Tú Ninh, lại còn biết bệ hạ thì ngược lại rất có khả năng.
Chẳng qua, cho dù Lý Nguyên biết bệ hạ thì sao bệ hạ lại tha thứ việc Lý Nguyên gọi thẳng tên như vậy chứ?
Tuy bệ hạ thật sự sáng suốt, cũng không dùng ngôn luận trị tội, nhưng dạng không biết lễ quân ti như Lý Nguyên này, chỉ sợ cũng không dễ dàng khoan dung.
Ba người nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận