Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1719 - Độc nhất lòng dạ đàn bà, thật là tàn nhẫn

Đệt, thật là tàn nhẫn!
Vu Việt nghe đến da mặt run rẩy.
Suýt nữa phun ra ba lít lão huyết.
Chỉ cảm thấy dưới dung nhan tinh xảo của Hoàng Dung, cất giấu một trái tim còn hung ác hơn sói.
Mệt hắn còn cảm thấy đối phương đáng yêu!
Quả thực mù mắt chó!
Vu Việt nhịn xuống oán giận, hắn nhanh chóng nói với Lý Nguyên và Hoàng Dung: “Hai vị, đừng tàn nhẫn như vậy chứ? Chúng ta cũng không có thù giết cha, phải dùng tới đuổi tận giết tuyệt sao? Các ngươi yên tâm, con người ta tuyệt đối không mang thù, nếu các ngươi thả ta, ta chỉ sẽ vô cùng cảm kích.”
Hoàng Dung cười khẩy nói: “Hơ, nếu ngươi không mang thù, vừa rồi ngươi cũng sẽ không vội vàng động thủ, hơn nữa còn trực tiếp dùng ra pháp bảo uy lực lớn như vậy.”
Vu Việt thấy Hoàng Dung thật sự là ý chí sắt đá, chỉ đành đưa ánh mắt qua phía Lý Nguyên, cầu xin tha thứ: “Đại ca, ta sai rồi, con người ta ngoài thích khoác lác ra, không có tâm tư gì xấu, thực sự không cần đuổi tận giết tuyệt đâu... Ta có thể thề.”
Hắn một mặt thành khẩn giơ tay lên.
“Chỉ cần các ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, thả ta, ta nhất định mang ơn, ghi nhớ trong lòng. Nếu không, để Vu Ngưu Bức ta đỉnh đầu sinh loét, lòng bàn chân chảy mủ, sinh con không có lỗ đít, lấy lão bà chuyên mang nón xanh... Thế nào, như này tin được chưa?”
Hoàng Dung cảm khái nói: “Lời thề này của ngươi, thật độc.”
Hắn nghe giọng điệu dường như có buông lỏng của Hoàng Dung, đang muốn thêm sức, chuẩn bị xoá bỏ ý nghĩ đuổi tận giết tuyệt của Hoàng Dung.
Chẳng qua, đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe Lý Nguyên nói ra một câu: “Ngươi cũng không tên là Vu Ngưu Bức, không phải ngươi tên là Vu Việt à?”
Vu Việt như bị sét đánh, ngơ ngác rớt cằm, ngây ngốc nhìn Lý Nguyên, kinh hãi hoàn toàn nói không ra lời.
Hắn không thể nghĩ tới, Lý Nguyên lại biết tên của hắn.
Phải biết rằng, đây chính là tên của hắn kiếp trước!
Sau khi hắn xuyên hồn đến thế giới này, chuyện liên quan tới hắn kiếp trước, ai cũng chưa nói, tên cũng chưa từng tiết lộ với ai.
Làm sao người này có thể biết được?
Tuy Vu Việt biết Lý Nguyên quỷ dị, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Lý Nguyên lại quỷ dị đến mức này.
Còn có, nếu người này biết tên của ta kiếp trước, vậy hắn có biết ta là người xuyên việt luôn không?
Hắn có biết ta có hệ thống không?
Nghĩ tới đây, Vu Việt căng thẳng đến mức hô hấp đều sắp ngưng lại.
Chỉ cảm thấy từ khi lọt lòng tới nay, hắn còn chưa từng không biết xoay sở thế nào như vậy.
Hoàng Dung nghe thấy lời của Lý Nguyên, tỏ ra vừa bất ngờ, vừa kinh ngạc.
Nàng hét lớn: “Cái gì, tên nam tử ăn phân này không phải tên Vu Ngưu Bức? Hắn vậy mà liên tục gạt chúng ta!”
Vu Việt nhanh chóng giải thích: “Không có lừa gạt, Vu Ngưu Bức là bút danh của ta, cũng là tên của ta.”
“Tách!”
Ngay lúc này, Vu Việt chợt nghe thấy một tiếng búng tay vang lên bên tai.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy tứ chi mình đồng thời truyền đến một trận đau đớn, gân mạch của hắn vậy mà đã đứt.
Cùng lúc đó, hắn còn phát hiện, đan điền của mình vậy mà nát, thức hải cũng không cảm giác được, linh khí mênh mông trong cơ thể, thế mà toàn bộ biến mất không còn.
Thần thức vốn có thể quan sát càn khôn của hắn, cũng đột nhiên biến mất không thấy tung tích.
Vu Việt giống như đã mất đi tất cả tu vi, biến thành phàm nhân một giới.
Thậm chí, tố chất thân thể của hắn, trở nên còn không bằng phàm nhân thế giới này!
“Ngươi, ngươi phế đi tu vi của ta!”
Cảm nhận được biến hóa của thân thể, vẻ mặt Vu Việt suýt nữa vặn vẹo, vô cùng sụp đổ.
Hắn không cách nào chấp nhận kết quả này.
Chính mình không dễ dàng gì mới nâng tu vi của mình lên tới Chuẩn Thánh, lần này thoáng chốc trở về ban đầu, ai cũng không chấp nhận được.
Lý Nguyên hờ hững nói: “Vốn chỉ muốn giáo huấn ngươi một tí rồi thôi, tiếc là tự ngươi chơi trò khôn vặt. Nếu ta đã để Hoàng Dung quyết định vận mệnh của ngươi, chuyện này đương nhiên phải giữ lời.”
“Đây gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại!”
Hoàng Dung tiếp lời nói.
Nàng đối với Vu Việt, không hề có một xíu đồng tình nào!
Vu Việt cắn răng, hai quyền gần như siết ra nước.
Hắn rất hận.
Hắn rất không cam lòng.
Tu vi tuyệt thế của mình, lại bị đối phương búng tay một cái phế đi!
Lúc trước, tuy hắn cầu xin tha thứ, nhưng thực ra, trong lòng hắn cảm thấy, chính mình có chí bảo tuyệt thế, có tu vi Chuẩn Thánh đại viên mãn, chỉ cần mình dám liều mạng, buông tay đánh một trận, thì vẫn có thể liều mạng với Lý Nguyên.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, chênh lệch giữa mình và Lý Nguyên, rốt cuộc bao lớn!
Ý nghĩ của mình lúc trước, rốt cuộc có buồn cười cỡ nào!
Chẳng lẽ, ta đã chọc phải Thánh Nhân sao?
Vu Việt vừa hối hận vừa hận!
Ta chỉ muốn ở trọ mà thôi, sao chuyện lại phát triển thành thế này?
Xem ra, vẫn là sau khi ta đạt được hệ thống, quá thả mình rồi!
Trong lòng đã không có lòng kính sợ!
Cho nên mới gặp phải kiếp nạn này!
“Ngươi có thể đi!”
Lý Nguyên lạnh nhạt nói.
Vu Việt ngơ ngác xoay người, chuẩn bị rời đi.
Song, đi một bước, hắn lại ngừng lại.
Hắn xoay người hỏi Lý Nguyên: “Ngươi có thể nói cho ta biết, làm sao ngươi biết tên thật của ta không?”
Chuyện này, vẫn làm hắn nghĩ không ra.
Hoặc là, hắn đã nghĩ tới, chỉ là không dám tiếp nhận.
Nếu như, thực lực của Lý Nguyên, thật sự có thể suy tính quá khứ tương lai của hắn, hoặc biết được ý nghĩ của hắn, vậy cũng quá kinh khủng.
Như vậy có nghĩa là, hắn ở trước mặt Lý Nguyên, căn bản không có bất cứ gì bí mật đáng nói.
Ngẫm lại là cảm thấy da đầu lạnh lẽo.
Cho nên, Vu Việt không dám tin thực lực của Lý Nguyên, có thể có mạnh như vậy.
Đây còn là người ư?
Lý Nguyên nhìn Vu Việt, bình tĩnh nói: “Nguyên nhân, chính là những gì ngươi suy nghĩ trong lòng.”
Vu Việt lập tức có loại xúc động da đầu rạn nứt.
Người này, vậy mà khủng bố như thế!
Sao ta lại xui xẻo như vậy, thế mà tùy tiện tìm khách điếm, thì gặp phải một tồn tại kinh khủng như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận