Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 344 - Sự tò mò của Thái Ất chân nhân!

Na Tra chần chờ đôi chút, cũng ôm quyền hành lễ với Dương Mi đạo nhân: “Tiền bối, cáo từ.”
Dương Mi đạo nhân không thèm để ý, phất tay: “Cậu nhóc, mau trở về tìm sư phụ khóc thút thít đi.”
Na Tra đỏ mặt, trong lòng lại càng khiếp sợ.
Đúng là hắn thật sự chuẩn bị đi tìm Thái Ất chân nhân.
Đương nhiên, chắc chắn không phải là khóc thút thít! Na Tra vội vã rời khỏi trang viên.
Lý Tịnh thấy thế, không khỏi cảm thán nói: “Nếu như lúc trước ta có thể đưa Na Tra đến cho Lý đạo hữu dạy dỗ, nói không chừng Na Tra sẽ không bướng bỉnh như vậy.”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Ta không nhận đồ đệ.
Chỉ là, nếu như sau khi ngươi biết chuyện miếu thờ Na Tra, nói chuyện với hắn nhiều một chút, thay vì trực tiếp đẩy ngã miếu thờ, thì cũng sẽ không khiến hắn tức giận như vậy.”
Sở dĩ hôm nay Lý Nguyên đồng ý nói nhiều với Na Tra, chủ yếu là vì hắn biết bản tính Na Tra thật ra vốn không xấu, chì là gặp được người sư phụ quá dung túng, kết quả tạo thành tính cách kích động bướng bỉnh.
Nếu nói chuyện đàng hoàng với Na Tra, tiến hành dẫn dắt hắn, thật ra Na Tra không phải là không nghe ai khuyên.
Ví dụ như đến Phong Thần trung hậu kỳ, mặc dù Na Tra không đối phó với Lý Tịnh, nhưng tính cách lại tốt hơn rất nhiều.
Đến thời điểm lượng kiếp Tây Du, Na Tra đã hoàn toàn trưởng thành, tính cách không còn kích động nóng nảy nữa.
Lý Tịnh nghe Lý Nguyên nói, có chút hổ thẹn: “Chủ yếu là lúc trước ta nghe thấy Na Tra thu thập hương hỏa, mê hoặc đông đảo dân chúng, cho nên ta một lòng nóng lòng, không nghĩ được nhiều như vậy.”
Lý Tịnh hơi lo lắng nói: “Hây, không biết nghiệt tử đó còn muốn đuổi giết ta nữa hay không?”
Hắn thật sự lo lắng sau khi rời khỏi chỗ của Lý Nguyên, Na Tra sẽ mai phục hắn trên đường về nhà.
Lý Nguyên an ủi: “Yên tâm đi, hắn đã buông bỏ sát tâm đối với ngươi rồi.”
Lý Tịnh nghe vậy, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay đa tạ Lý đạo hữu tương trợ, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
...
Sau khi Na Tra rời khỏi trang viên, thì giẫm lên Phong Hỏa Luân, vội vàng bay về phía Càn Nguyên sơn.
Vốn dĩ Na Tra có rất nhiều chuyện muốn hỏi Thái Ất chân nhân, nhưng đến Kim Quang động, thấy sư phụ nhà mình, hắn lại không biết nên hỏi như thế nào.
Thái Ất chân nhân vốn đang nhắm mắt ngồi thiền.
Hắn nhìn thấy Na Tra, ánh mắt lộ vẻ quái lạ: “Không phải ngươi muốn đi tìm Lý Tịnh báo thù sao?”
Na Tra lắc đầu nói: “Việc này không thể hoàn toàn trách hắn, hơn nữa chung quy hắn cũng có ơn nuôi dưỡng ta, cho nên lần này sẽ bỏ qua cho hắn.”
Thái Ất chân nhân mở to hai mắt kinh ngạc.
Đây không giống với lời mà Na Tra có thể nói ra.
Bên trong đã xảy ra chuyện gì, sao lại khiến tính cách Na Tra thay đổi lớn như vậy? Na Tra suy nghĩ một lúc, vẫn là hỏi Thái Ất chân nhân: “Sư phụ, tại sao ngay từ đầu ngươi không cho ta dùng Liên Hoa để tái tạo cơ thể?”
“Điều này à…”
Thái Ất chân nhân lúng túng vuốt chòm râu: “Điều này phải bắt đầu từ quan hệ giữa con người và Đại Đạo, nói ra thì rất lâu rất lâu trước đó, thiên địa chưa phân…”
“Chắc chắn là ngươi không nỡ.”
Na Tra cắt ngang Thái Ất chân nhân đang ăn nói xà lơ.
Thái Ất chân nhân cười ngượng ngùng: “Không phải là vi sư không nỡ, Tạo Hóa Liên Hoa vô cùng quý giá, là dùng để bảo vệ tính mạng, bởi vậy phàm là có hy vọng sống khác, tốt nhất là không nên dễ dàng sử dụng, dù sao thì dùng rồi cũng sẽ không có nữa.”
Lời giải thích này ngược lại khiến cho Na Tra dễ chịu đôi chút.
Hắn lại hỏi: “Sư phụ, ngươi có biết Thương Hồ Hiệt là gì không?”
“Chậc.”
Thái Ất chân nhân không cẩn thận, nhổ mấy sợi râu của mình ra.
Hắn kinh ngạc hỏi Na Tra: “Sao ngươi lại biết Thương Hồ Hiệt?”
“Một kỳ nhân nói cho ta biết.”
Na Tra nói.
“Kỳ nhân?”
Thái Ất chân nhân nhướng mày.
Có thể xưng là kỳ nhân ở trước mặt đệ tử Xiển giáo, không có mấy người ở hồng hoang có tư cách này.
Lẽ nào Na Tra thay đổi tính cách là do người này, trong lòng Thái Ất chân nhân suy nghĩ, trên mặt lại không có chần chờ, hắn hỏi đồ đệ: “Người này là ai, hắn có bản lĩnh gì?”
Na Tra: “Hắn tên là Lý Nguyên, năng lực bói toán thiên hạ vô song, đối với chuyện của hồng hoang, có thể nói là không gì không biết, không gì không hay... Nói tóm lại, cao thâm khó lường, khiến người ta suy xét không thấu.”
Thái Ất chân nhân thấy dáng vẻ Na Tra cực kỳ tâng bốc, không cho là đúng, cười nhạo nói: “Ngươi nói cũng quá khoa trương rồi, cho dù là Thánh Nhân không dám nói mình không gì không biết, không gì không hay.
Một tiểu bối vô danh, sao dám nói lời như vậy, ngươi cũng dễ bị lừa quá đi.”
Na Tra nghiêm túc nói: “Hắn vốn không gạt ta, hơn nữa hắn thật sự rất lợi hại, còn biết rất rõ chuyện của ta.
Hơn nữa bên cạnh hắn có một người, vô cùng…”
Thái Ất chân nhân trực tiếp ngắt lời: “Biết chuyện của ngươi không có gì quá kinh ngạc, có lẽ là hắn nghe được từ chỗ nào đó.
Trên đời này người không có bản lĩnh gì lại giả thần giả quỷ rất nhiều…”
“Hắn còn nói hắn quen biết với mã phu trước đó vả miệng chưởng giáo…”
Na Tra đột nhiên thốt một câu.
Chậc...! Thái Ất chân nhân giống như bị ai đó bóp lấy cổ họng, lời nói trong miệng không thốt ra được nữa.
Biểu cảm trở nên nghẹn họng không nói nên lời, khiếp sợ không hiểu nỗi.
Thật sự là chuyện lúc trước là chuyện khiếp sợ nhất mà hắn từng trải qua, tạo cho hắn trùng kích kịch liệt không gì sánh kịp.
Qua một lúc lâu, Thái Ất Chân mới lấy lại tinh thần từ trong chấn động.
Hắn trực tiếp nhảy dựng lên từ trên bồ đoàn, vẻ mặt hoảng sợ thấp giọng quát Na Tra: “Ngươi không muốn sống nữa sao, chuyện đó mà cũng dám lấy ra nói lung tung à?”
Trong lúc nói chuyện, hắn còn lấm la lấm lét nhìn bốn phía, sợ bị người ta nghe lén.
Khó trách hắn nhát gan như vậy, chuyện đó đã trở thành điều cấm kỵ của Xiển giáo, không ai dám nói một câu nào.
Thái Ất chân nhân không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận