Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1907 - Lão Bạch có đần như vậy sao?

Tiểu Quách vội vàng truyền âm cho Lão Bạch: “Lão Bạch, chuyện gì vậy? Ngươi còn không biết xấu hổ mà tự xưng là quái vật chơi bài. Nếu như quái vật chơi bài mà giống như ngươi thì đã sớm thua đến cái quần trong cũng không còn rồi.”
Tuy nhiên, Lão Bạch lại hoàn toàn không lo lắng, hắn truyền âm tới Tiểu Quách, an ủi nói: “Ngươi yên tâm, ta đang cố ý thua Lý Nguyên, để cho hắn nếm chút vị ngọt. Như thế mới khiến cho hắn mất cảnh giác, sau đó không hề nghĩ đến hậu quả mà đặt cược.”
Tiểu Quách nghe vậy, lúc này mới chợt hiểu ra.
Nàng vội vàng quay về phía mấy người Đồng chưởng quỹ và Tú Tài, Đại Chủy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lão Bạch cố ý. Tất cả đều nắm trong tay.”
Giờ chưởng quỹ, Tú Tài, Đại Chủy mới hiểu xảy ra chuyện gì.
Chỉ cảm thấy tất cả cũng hợp tình hợp lý!
Lão Bạch cố ý thua vài chiêu, sau đó cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, chuẩn bị bắt đầu phản kích.
Lần chia bài này, hắn bắt đầu ra trước.
Cố ý chia cho mình ba con hai, cho Lý Nguyên 7 8 9 cùng loại.
Lý Nguyên đặt cược mười ngày giặt tất, Lão Bạch im ắng đuôi theo.
Lý Nguyên cũng theo cùng, Lão Bạch hiển nhiên tiếp tục theo.
Lý Nguyên lại thêm, Lão Bạch cũng thêm.
Cứ như vậy ngươi tới ta đi, không ngừng đặt cược.
Hơn nữa tiền đánh cược càng thêm càng lớn.
Bốn người Đồng Tương Ngọc, Tiểu Quách, Đại Chủy, Tú Tài bên cạnh thấy vậy, không khỏi ngừng hô hấp.
Bọn họ cũng cảm nhận được không khí căng thẳng.
Cuối cùng, tiền đánh cược của hai bên, trực tiếp biến thành hai mươi năm lẻ mười tháng giặt tất, quần áo, cộng thêm mỗi ngày xoa bóp đấm lưng một canh giờ.
Gần như tương đương với cấp cho đối phương hai mươi năm làm người hầu!
Lão Bạch cảm thấy tiền đánh cuộc đã không sai biệt lắm, có thể khiến Lý Nguyên biết nguy hại của đánh bạc, vì vậy, hắn thấy Lý Nguyên vẫn còn tiếp tục đặt cược, không có ý định mở bài, lập tức chủ động ngưng đặt cược.
Hắn nói với Lý Nguyên: “Xem ra, lần này bài của ngươi rất lớn, tốt lắm, ta không theo, mở bài thôi.”
Lý Nguyên nghe vậy, không nói thêm cái gì, trực tiếp lật bài của mình lên.
Chính là bảy tám chín cùng loại.
Mọi người lập tức nhìn Lão Bạch không chớp mắt.
Đồng Tương Ngọc còn mở trừng hai mắt đối với Lão Bạch, ý là đang hỏi, “Có nắm chắc không?”
Lão Bạch đáp lại một ánh mắt yên tâm.
Đến bây giờ, tất cả đều kết thúc, Lão Bạch cũng không che dấu được vẻ đắc ý trong lòng.
Chỉ thấy hắn nhìn Lý Nguyên, cười hà hà nói: “Hà hà, ngươi có biết không, trên chiếu bạc có một quy luật?”
“Quy luật gì?”
Lý Nguyên hỏi.
Lão Bạch: “Người nào mở bài trước, người đấy thua.”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Chưa nghe nói qua.”
Lão Bạch đắc ý nói: “Hôm nay ngươi nghe rồi đó.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Đừng nói nhảm nữa, vẫn là mở bài đi, ngươi không thể nào to đến cùng loại bài.”
Lão Bạch cầm lấy bài của mình, liếc nhìn, trên mặt tươi cười: “Tuy bài của ngươi lớn, chẳng qua, ván này, ta lại thắng rồi.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Vậy cũng chưa chắc chắn.”
Lão Bạch cười đắc ý nói: “Các vị xem, đừng chớp mắt, mời xem, đây là cái gì?”
Vừa nói, hắn dùng lực lật bài, để ở trên bàn.
Sau đó vẻ mặt đắc ý giương cằm, đợi chờ tiếng kinh hô của mọi người.
“Trước kia có Trần Đao Tử dùng 20 khối, thắng 3700 vạn, hôm nay có Bạch Triển Đường ta, một ván thắng hai mươi năm cuộc đời của người khác, hỏi có trâu bò không? Sau này, mọi người đừng gọi ta là Đạo Thánh, gọi ta là Đổ Quái…”
“Phụt!”
Tuy nhiên, sau khi Đồng Tương Ngọc, Quách Phù Dung, Lữ Tú Tài, Lý Đại Chủy thấy rõ ràng bài của Lão Bạch, tất cả lại đều tập thể phun ra một ngụm nước, có vẻ bất ngờ không thôi.
“Các ngươi đây là vẻ mặt gì?”
Lão Bạch còn chưa kịp phản ứng.
Cho dù kích động, cũng không cần cười sặc sụa!
Quách Phù Dung xoa nước miếng ở khóe miệng, trực tiếp giơ chân nói: “Chỉ một đôi hai, ngươi cũng không biết xấu hổ lâu như vậy?”
“Bài này mà ngươi cũng dám gạt, ngươi được lắm đấy!”
Đại Chủy cảm khái nói.
Lữ Tú Tài: “Đây chính là thực lực của Đổ Quái, quả nhiên kinh thế hãi tục.”
“Cái gì gạt lừa, đâu ra một hai, ngươi nhìn rõ ràng chút, đây không phải là ba hai sao? Ánh mắt gì vậy?” Lão Bạch vừa nói, vừa nhìn về phía bài của mình.
Xoạch, lập tức, cái cằm của hắn bị kinh ngạc rơi trên mặt đất, cả người ngồi phịch ở trên ghế, giống như u mê.
Bởi vì, hắn phát hiện, bài của mình, lại thật sự biến thành một cặp hai một cặp ba.
“Đại ca, rốt cuộc ánh mắt của ai trong chúng ta mới không tốt?”
Quách Phù Dung thấy dáng vẻ Lão Bạch há hốc mồm, không nhịn được buồn cười.
Cái này, Lão Bạch sắp rửa hai mươi năm giặt tất, quần áo, cộng thêm xoa bóp cho Lý Nguyên!
Ha ha, rất thú vị!
“Tại sao có thể như vậy?”
Lão Bạch cầm lấy bài của mình, đánh giá nhiều lần, căn bản không cách nào tiếp nhận hiện thực này.
“Không phải là ba con hai sao? Sao biến thành một đôi hai rồi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lão Bạch gấp đến độ không ổn.
Vốn tưởng rằng ván bài hoàn toàn ổn, không nghĩ tới lại xuất hiện thay đổi như này.
Chẳng lẽ, ta phải giặt hai mươi năm tất thối, quần áo thối, cộng thêm xoa bóp một canh giờ mỗi ngày cho Lý Nguyên sao?
Ta đây không phải biến thành người hầu của Lý Nguyên sao?
Trời ạ, nghĩ thôi Lão Bạch có loại xúc động muốn đập tường.
Ta không muốn!
Lữ Tú Tài suy đoán nói:
“Có phải mới vừa rồi ngươi nhìn hoa mắt hay không?”
Quách Phù Dung gật đầu nói: “Có khả năng, nhìn một cặp số hai thành ba số hai, cũng nói được.”
Lão Bạch lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể nào, sao ta có thể bị hoa mắt, ta…”
Đột nhiên, hắn phản ứng lại, cũng không thể lỡ miệng nói chuyện bản thân gian lận, vì vậy, hắn lập tức sửa lời nói: “Mới vừa rồi khi mở bài, ta còn nhìn lại xác định, chính là ba con hai, ta không tính sai.”
“Vậy là xảy ra chuyện gì?”
Đồng Tương Ngọc nghi ngờ nói: “Mới vừa rồi chúng ta cũng nhìn, bài của ngươi, cho đến trước khi mở bài vẫn luôn ở trên tay ngươi, người bên cạnh căn bản không động tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận