Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 292 - Dương Thiền, ta không ngốc

Cũng đúng, ta vẫn luôn không biết nên giao lưu với nữ tử như thế nào, đây quả thực là một chuyện còn khó khăn hơn tu luyện đại đạo.
Dương Thiền nhìn thấy Lý Nguyên khua tay, lúc này mới hồi hồn trở lại.
Nàng rất lấy làm lạ cúi đầu xuống, mang tai đều trở nên ửng hồng, không biết mình tại sao lại trở nên như vậy.
Dương Thiền bình phục lại nhịp tim có hơi hoảng loạn, ngại ngùng nhìn về phía Lý Nguyên, thỉnh cầu: “Ta vẫn muốn nghe lại một lượt “Phong cảnh vốn có của cố hương”, ngươi có thể diễn tấu lại cho ta một lần không?”
Nàng sợ Lý Nguyên không đồng ý, nhất thời lộ ra ánh mắt khẩn cầu.
Lý Nguyên gật đầu.
Người thích khúc nhạc này, đều là người nhớ về quê hương, xứng đáng thổi một khúc vì bọn họ.
Lý Nguyên dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Nhận lấy sáo đào trong tay Dương Thiền, Lý Nguyên tiếp tục thổi.
Nghe thấy giai điệu uyển chuyển đẹp đẽ này, Dương Thiền lại một lần nữa chìm vào trong sự say mê ngây ngất,
Lần đầu tiên nàng phát hiện, thì ra âm nhạc còn có thể êm tai đến vậy.
Người chơi giai điệu, đẹp trai đến như thế.
Bất giác Dương Thiền lại nhìn thấy Quán Giang Khẩu, nhìn thấy mẫu thân mỉm cười dịu dàng với huynh muội bọn họ, nhìn thấy bóng dáng phụ thân đọc sách trước cửa sổ, còn có những tiền viện rõ ràng rất mới kia, nhưng trong kí ức lại loang lổ đến vậy…
Khúc nhạc kết thúc, Dương Thiền hồi thần trở lại từ cơn say mê, nàng phát hiện gò má của mình lại bị nước mắt làm ướt rồi.
Nàng có hơi ngại ngùng dùng hai tay lau đi vệt nước mắt trên má, miệng giải thích: “Ngươi thổi quá hay rồi, làm ta nhớ lại một số chuyện vừa tốt đẹp vừa đau thương.”
Lý Nguyên rút ra một chiếc khăn tay từ trong ống áo đưa cho Dương Thiền: “Không sao.”
Nàng nhận lấy khăn tay, bất chợt ngửi được một mùi hoa lan thoang thoảng từ khăn tay truyền đến, khiến tâm trạng nàng cũng trở nên dễ chịu hơn.
Mùi hương này thật là thơm.
Trong lòng nàng thầm nói một câu.
Mặc dù có hơi không nỡ dùng nó lau nước mắt.
Có điều, nghĩ đến vệt nước mắt trên mặt rất mất mặt, nàng vẫn là dùng nó lau nước mắt trên mặt đi.
Khăn tay rất mềm mại, xoa lên trên da, mềm nhẹ gần như sợi bông vậy.
Lau xong nước mắt, Dương Thiền lập tức cất khăn tay đi: “Khăn tay làm bẩn rồi, đợi sau khi ta giặt sạch rồi trả lại cho ngươi.”
Lý Nguyên không thấy có vấn đề gì: “Bẩn rồi thì vứt đi là được.”
Dương Thiền vốn là định có lý do để lại một lần nữa đến tìm Lý Nguyên, thấy Lý Nguyên nói vứt khăn đi, nàng nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Thực sự là một đồ ngốc.
Dương Thiền không nhịn được mà kích động chửi thề, nàng nhìn sáo đào trong tay Lý Nguyên, hỏi một cách kì vọng: “Ta rất thích nhạc cụ này, ngươi có thể dạy ta thổi như thế nào được không? Thổi “Phong cảnh vốn có của cố hương” đi.”
Lý Nguyên gật đầu: “Được chứ.”
Tiếp sau đó, Lý Nguyên bắt đầu dạy Dương Thiền thổi sáo đào thế nào.
Chỉ có điều, hắn phát hiện Dương Thiền không có thiên phú diễn tấu gì về phương diện âm luật, đã dạy rất lâu, giai điệu nàng thổi ra vẫn rất giật cục, không hề lưu loát.
Gặp phải kiểu học sinh thế này Lý Nguyên có hơi đau đầu.
Dương Thiền thì lại thầm nhủ trong lòng.
Ta đừng học nhanh quá, như thế hắn có thể dạy ta mãi rồi.
Sau khi dạy Dương Thiền ba canh giờ, Lý Nguyên thấy Dương Thiền còn chưa học xong một khúc nào, thậm chí còn quên hết cả những gì đã dạy trước đó, hắn bỗng chốc có hơi sụp đổ rồi.
Dạy người quả nhiên là chuyện phiền phức lớn trên đời, đặc biệt là dạy một người không có thiên phú.
“Cái đó… hay là hôm nay đừng học nữa, sau khi ngươi trở về tự mình luyện tập, đợi sau khi luyện được hết những gì ta dạy vừa nãy rồi, lại tiếp tục học.”
Dương Thiền thấy biểu cảm tuyệt vọng của Lý Nguyên, cũng thấy có hơi ngại để Lý Nguyên tiếp tục dạy mình như thế.
Nàng vội vàng gật đầu: “Được thôi, ta trở về nhất định sẽ luyện tập gấp bội.”
Lý Nguyên nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dương Thiền, thở dài một hơi: “Không học được cũng đừng miễn cưỡng, thiên phú của mỗi người không giống nhau, điều này không có nghĩa ngươi ngốc.”
Sắc mặt Dương Thiền bối rối.
Trong lòng nàng có hơi thất vọng nói: Xong rồi, hắn lại cảm thấy mình ngốc.
Ta rõ ràng là không ngốc có được không.
Nàng bỗng chợt quyết định, sau khi trở về, luyện một hai ngày rồi nhanh chóng quay trở lại để cho Lý Nguyên xem sự tiến triển của nàng, nếu không hình tượng nàng trong lòng Lý Nguyên sẽ xong đời rồi.
“Đúng rồi.”
Dương Thiền nhớ ra một chuyện quan trọng, nàng ngại ngùng nhìn Lý Nguyên: “Cái đó… ngươi có thể làm cho ta một cái sáo đào không? Để ta trở về luyện tập.”
Lý Nguyên nhìn chiếc sáo đào đã từng bị Dương Thiền thổi, nói: “Cây sáo đào này tặng cho ngươi đấy.”
“Thật sao?”
Dương Thiền cầm sáo đào, vẻ mặt vui mừng.
Lý Nguyên gật đầu.
Dù sao cũng bị dính nước bọt của ngươi rồi, ta không thể dùng nữa.
Dương Thiền cầm lấy sáo đào, lập tức quay người nói cáo từ với Lý Nguyên: “Vậy ta cáo từ đây, đợi sau khi ta luyện xong sẽ đến tìm ngươi tiếp tục dạy ta.”
Lý Nguyên: “Đừng ép buộc mình, cố gắng hết sức mà làm là được.”
Dương Thiền thề thầm, lần sau nhất định phải khiến Lý Nguyên nhìn mình với cặp mắt khác.
Nàng đang chuẩn bị rời đi, Lý Nguyên lại gọi nàng lại.
“Đừng vội, ta tặng ngươi một quả trái cây.”
Dương Thiền thấy vui mừng.
Trái cây này là quà ly biệt hắn tặng mình sao?
Thực sự là ấm áp quá, có lòng quá! Lý Nguyên đi đến dưới một gốc vải, hái một quả vải đưa cho Dương Thiền.
“Cầm lấy ăn đi.”
Dương Thiền cầm lấy một quả vải, chỉ cảm thấy đầu óc có hơi rối loạn.
Muốn tặng ngươi cũng tặng nhiều chút chứ, tặng một quả vải, thế này cũng nhỏ mọn quá rồi.
Lại không phải là tiên quả linh đan gì.
Hơn nữa một quả không giải khát nổi.
Lẽ nào đây là thể hiện ngụ ý gì sao?
Dương Thiền mang theo đầu óc trống rỗng, phi người rời khỏi trang viên.
Chưa bay ra được bao lâu, Dương Thiền liền ăn quả vải kia.
“Aiya, vải này ngon thật đấy.”
Dương Thiền nhất thời trợn tròn mắt lên, đây là trái cây ngon nhất nàng từng ăn kể từ lúc sinh ra đến nay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận