Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1100 - Một đám ngốc!!!

Thậm chí, hắn còn không để ý đến Mộc Thạch Nhân nữa.
Lạnh lùng làm lơ Mộc Thạch Nhân một lần nữa.
“Quác quác”
Mộc Thạch Nhân chỉ thấy như có một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu vậy, hai chữ xấu hổ viết to đùng trên mặt.
Thật là lãng phí tình cảm mà.
Nhìn thấy Mộc Thạch Nhân bị làm lơ, mấy người Khương Chính Dương, Kỷ Thiên, Cung Vị Ương lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Xem ngươi còn có thể làm nũng tiếp không.
Trong lòng Kỷ Thiên và Khương Chính Dương không nhịn được sinh ra cảm giác bội phục đối với Lý Nguyên.
Có thể dửng dưng trước vẻ quyến rũ của mỹ nữ chín điểm như Mộc Thạch Nhân cũng thật là một nhân tài!
Nhìn thấy Lý Nguyên không nấu cơm cho mình, tuy rằng Mộc Thạch Nhân vô cùng buồn bực nhưng cũng không thể làm được gì.
Cũng không thể nào đè Lý Nguyên ra rồi đánh một trận được!
Nhóm luân hồi giả chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người Nữ Oa và Hậu Thổ bưng đủ loại món ăn với màu sắc và hương vị phong phú, vui vẻ phấn khích đi đến nhà ăn ăn trưa.
Trong lúc Mộc Thạch Nhân đang khó chịu, nàng chợt nhìn thấy một cây vải mọc bên cửa sổ, tán cây điểm chi chít những quả vải đỏ rực như lửa còn đẫm sương long lanh.
Nếu không thể ăn những món ăn ngào ngạt hương thơm kia vậy thì ăn một ít trái cây cũng được.
Loại vải này có vẻ bề ngoài đẹp hơn bất cứ loại quả nào mà nàng từng nhìn thấy trước kia.
Quả nhiên là trái cây của thế giới tiên hiệp, hấp thụ linh khí mà phát triển nên so với bất kỳ loại quả nào khác cũng đẹp hơn rất nhiều.
Nàng vươn tay định hái quả vải xuống.
Ấy?
Nàng hơi kinh ngạc phát hiện ra cái quả này cứ như là bị cố định ở trên cây vậy, gắn chặt đến nỗi trong thời gian ngắn nàng không thể nào bứt ra được.
Nàng đành phải dùng nhiều sức hơn.
Hừ!
Nhưng mà cho dù nàng đã dùng hết sức lực cả cơ thể, cố đến mức mặt cũng đỏ bừng nhưng vẫn không thể hái quả vải xuống giống lúc nãy.
Mộc Thạch Nhân lập tức cảm thấy bị sốc.
Cái này là quả vải thật à?
Không phải là đồ giả chứ?
Nếu không thì tại sao hái mãi cũng không được?
Phải hiểu rằng, cơ thể của nàng đã được dung hợp đủ các loại huyết mạch mạnh nhất, nàng còn tinh thông đủ loại dị năng, kỹ năng chiến đấu và công pháp.
Trông vẻ ngoài của nàng nhỏ nhắn mỏng manh như thế thôi chứ nàng có thể dùng một tay dễ dàng nâng cả chiếc xe tăng bọc thép lên rồi ném nó đi giống như ném bóng cao su vậy.
Sức lực lớn như thế, làm sao lại không hái nổi một quả vải chứ?
Điều này khó mà tưởng tượng nổi.
“Ngươi đang biểu diễn hài kịch đấy à?”
Cung Vị Ương thấy Mộc Thạch Nhân cầm một quả vải rồi lại cố đến đỏ cả mặt cũng không thể hái được thì không nhịn được mà nói một câu chế nhạo.
Động tác hái quả vải của Mộc Thạch Nhân thực sự trông rất hài hước.
Ngay cả mấy người Kỷ Thiên, Khương Chính Dương, Lư Khán Sơn nhìn thấy cũng không nhịn được phì cười.
Mộc Thạch Nhân trợn mắt lên: “Đó là các ngươi không biết, quả vải này có điều kỳ lạ, ta đã dùng hết tất cả sức mạnh cơ thể rồi mà vẫn không thể hái được.”
“Đấy là vì sức mạnh của ngươi quá ít đấy!”
Khương Chính Dương chế giễu nói.
Nhìn cánh tay to và rắn chắc của Khương Chính Dương, lại so với tay Mộc Thạch Nhân thì quả thực hắn có tư cách để cười nhạo.
Mộc Thạch Nhân cười khẩy nói: “Sức lực của ta quá nhỏ? Nếu có bản lĩnh thì ngươi tự thử đi, chắc chắn ngươi cũng chỉ giống ta thôi.”
Khương Chính Dương nói: “Thử thì thử, đừng nói là hái một quả vải, ngay cả cái cây vải này ta cũng có thể nhổ ra.”
Nói xong, hắn cầm lấy một quả vải bắt đầu kéo.
Lúc mới bắt đầu, hắn còn không thèm để ý, vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưng ngay lập tức sắc mặt của hắn đã trở nên nặng nề.
Hắn nhận ra quả vải này thật sự có chỗ kỳ lạ.
Vậy mà hắn lại không thể vặt được quả vải từ trên cây xuống.
Đừng nói đến chuyện hái vải xuống, ngay cả nhánh cây cũng không dịch chuyển chút nào.
“Thế nào, bị vả mặt chưa?”
Mộc Thạch Nhân nhìn Khương Chính Dương, cười nhạo nói.
Khương Chính Dương không chú ý đến sự chế giễu của Mộc Thạch Nhân. Hắn không tiếp tục đánh giá thấp nó nữa mà bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Vận dụng toàn bộ sức mạnh cơ thể để kéo quả vải này.
“Toạc, xoẹt xoẹt”
Chỉ thấy cơ bắp trên người hắn căng ra, làm phồng cả quần áo. Kích thước cơ thể cũng thay đổi vài lần rồi sau đó trực tiếp khiến quần áo rách toạc.
Có điều, tuy đã cố như vậy, nhưng hắn vẫn không thể nào lấy quả vải từ trên cây xuống.
Quả vải vẫn không chút sứt mẻ y như cũ.
Khương Chính Dương ngơ ngác.
Trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận sự thật này.
Mấy cái luân hồi giả ở bên cạnh cũng không còn tâm tình thưởng thức trò vui nữa, vẻ mặt cả nhóm trở nên nghiêm trọng.
“Sao nào, còn nói sức lực của ta yếu nữa không?”
Mộc Thạch Nhân nhìn Khương Chính Dương, chế giễu nói.
Khương Chính Dương đỏ mặt, cảm thấy trên má hơi rát rát.
“Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Hắn hơi không nghĩ ra được lí do.
Tiếp đó, mấy người Kỷ Thiên, Cung Vị Ương, Lư Khán Sơn mỗi người cũng lần lượt thử một chút. Nhưng bất dùng thủ đoạn gì, bất kể là chặt, chém, cưa, cắt hay đâm đều không tài nào hái được vải ở trên cây xuống.
Điều này làm bọn họ ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
Cả đám người nhìn cây vải, không biết phải làm thế nào.
Thậm chí bọn họ còn không dám chắc chắn cái thứ này rốt cuộc có phải cây vải không nữa!
“Ha ha ha, buồn cười chết mất, ha ha ha,”
Đột nhiên một tiếng cười kỳ quái vang lên đánh tỉnh mấy người luân hồi giả đang ngơ ngác.
“Ha ha ha, thật là một đám ngốc!”
Mọi người nghe thấy có người mắng mình, không khỏi giận tím mặt, vội vàng theo tiếng mắng mà nhìn lại!
Nhưng mà,khi bọn họ nhìn thấy cái người đang mắng kia, cằm cùng mắt mém nữa thì chạm đất vì quá kinh ngạc.
Bởi vì cái đối tượng đang nói kia, lại là một con chim giẻ cùi đang đậu trên cây vải.
Con chim mỏ đang nói tiếng người, mấu chốt là còn mắng bọn họ là kẻ ngốc, điều này làm sao có thể chấp nhận được!
“Vừa rồi là ngươi nói chuyện?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận