Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1416 - Cuồng con gái!

Tất nhiên, thay vì nói là đang chơi cờ, nói Lý Nguyên đang nghe Bình thư thì đúng hơn.
Kỹ năng chơi cờ của Tô lão đầu rất dở, căn bản không hề khởi dậy nổi chút hứng thú nào của Lý Nguyên.
Tô lão đầu thua đến tận trưa, đầu tóc xuýt nữa thì bị vò trụi.
“Phụ thân, trở về nấu cơm.”
Một âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên, đánh thức Tô Mạc Già đang vò đầu.
Hắn vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một tiểu cô nương khoảng chừng tám tuổi.
Dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Hắn biết, đây chính là khuê nữ của Lý Nguyên.
Trong khoảng thời gian mà hắn ở trà lâu chơi cờ với Lý Nguyên, vào lúc gần đến giờ cơm, tiểu cô nương này sẽ đến gọi Lý Nguyên về nấu cơm.
Đó cũng là nguyên do vì sao hắn lại nói Lý Nguyên thành thân.
Có khuê nữ, hiển nhiên là đã thành thân!
Điều này còn khiến Tô Mạc Già tiếc nuối trong khoảng thời gian dài.
Từ tận đáy lòng hắn cảm thấy Lý Nguyên thật sự không tồi.
Lý Nguyên thấy Tiểu Tê Tử, lập tức thả lại quân cờ vào trong hộp cờ sau đó đứng lên phủi tay, nói với Tô Mạc Già: “Không nói nữa, ta phải trở về nấu cơm rồi.”
Tuy rằng Tô Mạc Già vẫn chưa chơi đã ghiền, nhưng hắn biết, một khi Lý Nguyên đã quyết định việc gì, cho dù hắn có khuyên cỡ nào cũng không thể khiến Lý Nguyên thay đổi chủ ý.
Hắn cố ý trêu đùa Lý Nguyên: “Ngươi nói xem, đường đường là một đại nam nhân, thế nào lại có chuyện xuống phòng bếp? Loại chuyện này, giao cho đầu bếp nữ làm là được rồi, cần gì đến ngươi cơ chứ?”
Lý Nguyên lơ đễnh nói: “Làm ra mỹ thực, hưởng thụ mỹ thực, đều là một loại thú vui. Hơn nữa, Tiểu Tê Tử chỉ thích đồ ăn do ta làm.”
Tống lão đầu cười nói: “Xem xem,Lý lão đệ còn không phải là một người nữ nhi nô hay sao!”
Tô Mạc Già gật đầu phụ họa: “Đúng thật là nữ nhi nô.”
Lý Nguyên nhún vai, hắn không cảm thấy mình là nữ nhi nô.
Đi tới bên cạnh Tiểu Tê Tử, Tiểu Tê Tử thuần thục nắm lấy tay của phụ thân.
Lý Nguyên dắt tay Tiểu Tê Tử rời khỏi trà lâu.
“Tại sao phụ thân lại tán gẫu với mấy phàm nhân kia vậy?”
Tiểu Tê Tử tò mò hỏi phụ thân.
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Trong mắt ta, làm gì có ai không phải là phàm nhân chứ?”
Tiểu Tê Tử: “…….”
Nàng cảm thấy mình đang bị đả kích.
“Ta ở trong mắt phụ thân, cũng là phàm nhân?”
Nàng thở hổn hển bĩu môi nói với Lý Nguyên: “Nữ nhi ta tuy rằng có chút đáng ghét, nhưng làm sao có thể là phàm nhân được?”
Tiểu Tê Tử lật mặt xem thường.
“Ta không hề đáng ghét nhá!”
Ba ngày sau.
Thành Đông Tô gia tổ chức hôn lễ.
Tô gia cũng được xem như là một nhà phú hào.
Trong nhà có không ít sản nghiệp, từ kinh doanh tiệm vải, tửu lâu, rồi đến tiệm bạc, tiệm son.
Chẳng qua, khi Tô gia chủ Tô Mạc Già càng dần lớn tuổi, khối sản nghiệp khổng lồ của Tô gia bắt đầu gặp phảo tình thế khó xử, không người nối dõi.
Tô Mạc Già chỉ có một đứa con, tên là Tô Trường Dương.
Mà đứa con này lại một lòng si mê tu đạo luyện đan thuật, từ nhỏ đã khao khát cuộc sống của một tiên nhân thoát khỏi trần tục, đối với sản nghiệp của Tô gia không chút hứng thú.
Chỉ tiếc, thiên phú tu luyện của Tô Trường Dương có hạn, đi phiêu bạt nhiều năm vẫn không thể bái nhập tiên môn.
Cuối cùng, lại phải tự mình tìm ra một ít pháp môn tu luyện, rồi lại tự mày mò tìm hiểu.
Nhiều năm trôi qua, hắn cũng chỉ tu luyện đến giai đoạn sơ cấp của luyện tinh hóa khí.
Nhưng hắn vẫn không từ bỏ việc theo đuổi tiên đạo, suốt ngày tự nhốt mình trong tiểu viện, hấp thụ linh khí, mài giũa gân cốt.
Đối với ý nghĩ muốn cho hắn kế thừa sản nghiệp của Tô lão gia tử, hắn căn bản không chút quan tâm.
Trước đó, Tô lão gia tử cưới cho đứa con một người vợ, sau đó hạ sinh một cháu gái. Thấy con trai không muốn kế thừa gia nghiệp, không còn cách nào khác chỉ đành bồi dưỡng cháu gái của mình.
Đứa cháu này ngoại trừ việc là nữ tử ra, thì trên mọi phương diện đều khiến cho Tô Mạc Già vô cùng hài lòng.
Tính sổ sách, việc làm ăn đều rất chuyên nghiệp.
Không thể trông cậy gì vào con trai, Tô Mạc Già chỉ có thể từ từ để cháu gái mình gánh vác công việc kinh doanh của Tô gia.
Lại bắt đầu kén rể đến Tô gia ở rể cho cháu gái.
Như vậy, sản nghiệp của Tô gia sẽ không dễ cho người ngoài chiếm lợi.
Hôm nay chính là ngày mà cháu gái Tô Mạc Già thành thân.
Lý Nguyên cầm quạt giấy, khoan thái đi đến trước cửa Tô gia.
Chỉ thấy bên ngoài cửa lớn, ngựa xe, người qua người lại tấp nập.
Ngoài tường viện treo đầy đèn lồng, dán đầy chữ ‘Hỉ’.
Vũ công, gõ trống, hát hí vô cùng náo nhiệt.
Lý Nguyên đi theo đám người vào cửa.
Thấy Tô Mạc Già dẫn một đôi nam nữ nhỏ tuổi mặc hỉ phục đứng ở trước cửa, nghênh đón tân khách đến chúc mừng.
Bên cạnh còn có một vị quản gia trung niên, đang ghi chép lại quà tặng của các tân khách.
Tương lai sẽ lấy làm quà đáp lễ.
Nhìn thấy Lý Nguyên, Tô Mạc Già vội vàng thân thiết vẫy tay: “Lý lão đệ, hoan nghênh, hoan nghênh.”
Hắn bắt đầu nói giỡn: “Ta còn nghĩ ngươi sợ tặng lễ nên không đến…”
Tô Thiển Ngữ cùng Tống Tân Dương đứng một bên, chứng kiến ông nội gọi một thiếu niên hai mươi tuổi là lão đệ, trên một đều lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó xử.
Kinh ngạc vì diện mạo và khí chất của Lý Nguyên, vừa nhìn đã biết hạc trong bầy gà.
Mấu chốt là, trông trẻ tuổi như vậy, thế mà ông nội lại gọi là ‘Lý lão đệ’, vậy chúng ta gọi là gì?
Lý gia gia?
Có phải hơi quá rồi không?
Thật là lời nói không thể ra khỏi miệng mà!
Lý Nguyên chắp tay với Tô Mạc Già, cười nói: “Ngươi nói Tống lão đầu sợ tặng lễ, báo đáp ân tình còn được, chứ ta có cái gì mà phải sợ.”
“Được lắm, ta không ở đây các ngươi liền nói xấu sau lưng ta!”
Một âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Lý Nguyên quay đầu nhìn lại, chính là Tống lão đầu.
Tống lão đầu mang theo mấy người hầu đi tới.
Lý Nguyên cười với Tống lão đầu: “Ngươi nói xấu còn nói trước mặt sao?”
Tô Mạc Già vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, phải giáp mặt rồi nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận