Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2207 - Sáng lập Nho giáo!

“Ta là Huyền Đô Đại pháp sư, lĩnh ngộ được đạo “Nho”, tu Hạo Thiên chính khí, vì để giáo hóa muôn dân thiên hạ, hôm nay sáng lập Nho giáo, ngoài tu thân vừa trong bồi dưỡng con người. Phàm là người có nhân tính, đều có duyên bái nhập nho môn của ta. Nho giáo, được lập.”
Ầm!
Ngay khi Huyền Đô Đại pháp sư kết thúc lời tuyên cáo, vòm trời hồng hoang bỗng nhiên được hào quang chiếu rọi, tử khí tung hoành, hương thơm lạ ngào ngạt.
Có thiên nữ tung hoa, có Kim Long bay lượn, có kỳ lân bôn tẩu, có Thải Phượng chao liệng.
Đạo âm tiên nhạc thần bí vang khắp chư thiên.
Vố số thuỵ thú lao nhao hướng về phía đông mà hành lễ.
Miệng hô to: Bái kiến Huyền Đô Thánh Nhân!
Thanh âm chấn động Hồng Mông, vang vọng cửu thiên.
Dị tượng như vậy kéo dài tổng cộng chín chín tám mươi mốt tức rồi mới tiêu tan.
Tuy vậy, tác động của sự kiên này giờ mới bắt đầu lên men.
“Hả, thì ra dị tượng đó là do có người vừa thành thánh mà ra!”
“Hồng hoang vừa có một vị thánh nhân xuất thế!”
“Mẹ ơi, được chứng kiến lịch sử rồi!”
“Khai sáng Nho giáo, tu Hạo Thiên chính khí, hồng hoang lại có thêm sức mạnh từ thánh nhân.”
“Chẳng biết ta có cơ hội bái nhập môn hạ của Huyền Đô hay không?”
“Trong tuyên ngôn đại đạo của Huyền Đô có nói cỉ cần có nhân tính thì đều hữu duyên bái nhập Nho giáo.”
“Nhân tộc chúng ta thực sự được thiên đạo chiếu cố, lại có thêm một giáo phái để tu luyện!”
Nghe thấy động tĩnh xôn xao bên ngoài, Lý Thanh Chiếu hết sức kích đông, da đầu muốn nứt cả ra.
Nàng không ngờ dị tượng xảy đến là do có người thành thánh.
Đương nhiên, nàng không biết lão đầu hồi nãy chính là Lão Tử Thái Thanh Thánh Nhân. Chuyện Lão Tử muốn cầu xin Lý Nguyên chỉ bảo chính là hỏi cách giúp đỡ đệ tử Huyền Đô Đại pháp sư có thể đột phá bình cảnh Thánh Vị.
Nếu không, chẳng biết Lý Thanh Chiếu còn kinh hãi thành cái bộ dạng gì.
Lĩnh ngộ Nho giáo, tu luyện Hạo Thiên chính khí!
Mẹ ơi!
Lý Thanh Chiếu chợt nghĩ tới một việc.
Kinh sợ đến mức trật khớp hàm.
Đột nhiên, nàng nghĩ lại lúc dị tượng mới bắt đầu, Lý Nguyên đã nói với nàng dị tượng này là do có người lĩnh ngộ được một loại pháp tắc hồng hoang bản nguyên chi lực, vì vậy mà thành.
Lúc trước, Lý Thanh Chiếu hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lý Nguyên.
Cho rằng Lý Nguyên thuận miệng nói linh tinh.
Suy cho cùng, Lý Nguyên làm sao biết được nguyên nhân thực sự khiến trên trời xảy ra dị tượng?
Nhưng, hiện tại Huyền Đô Đại pháp sư đã thành thánh, Lý Thanh Chiếu bỗng ý thức được lời Lý Nguyên nói là thật.
Hoá ra Huyền Đô Đại pháp sư lĩnh ngộ đạo “Nho”, dùng Hạo Thiên chính khí để thành thánh.
Nhưng Lý Nguyên làm sao lại biết Huyền Đô Đại pháp sư chỉ lĩnh ngộ mỗi Nho giáo?
Một Địa Tiên kỳ như hắn tại sao lại báo trước được chuyện của thánh nhân?
Chẳng lẽ Lý Nguyên có khả năng tiên tri hay sao?
Lý Thanh Chiếu không dám tin vào suy đoán của mình
Nàng nhìn Lý Nguyên mà không chớp mắt, làm như mới biết Lý Nguyên.
Chợt cảm thấy trên người Lý Nguyên có quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.
“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, chẳng lẽ trên mặt ta có hoa hay sao?”
Thấy Lý Thanh Chiếu cứ chăm chú nhìn mình chằm chặp, Lý Nguyên nhất thời không nhịn được, cười hỏi.
Nghe vậy, Lý Thanh Chiếu mới bắt đầu định thần lại.
Nàng ôm sự khó hiểu, hỏi Lý Nguyên: “Tại sao ngươi biết dị tượng vừa nãy là do có người ngộ đạo mà thành?”
“A...”
Lý Nguyên chần chờ một chút, dường như đang lựa lời để nói.
Tại sao ta biết à?
Ta liếc mắt là biết ngay.
Lý Nguyên quyết định nói thật, vậy nên đáp: “Ta liếc mắt nhìn là biết.”
Khóe miệng Lý Thanh Chiếu giần giật, trông cực kì cạn lời.
Làm bộ làm tịch quá, nàng cũng chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Thoáng nhìn là biết, người cho rằng bản thân có mắt thần ư?
Lý Thanh Chiếu nhịn không châm chọc, nàng nhìn Lý Nguyên, đoán: “Không lẽ ngươi có khả năng suy tính hoặc quan sát thiên tượng?”
Lý Nguyên sảng khoái gật đầu: “Quả thật là có.”
Bất luận là suy tính hay quan sát thiên tượng, Lý Nguyên biết hết.
Không, phải nói là không ai biết bằng hắn!
Sự thừa nhận của Lý Nguyên làm Lý Thanh Chiếu hết sức kinh ngạc.
“Ngươi biết suy tính thật hả? Tại sao lúc trước chưa từng nghe ngươi nhắc đến?”
Lý Nguyên nhún vai đáp: “Ngươi có hỏi đâu.”
Lý Thanh Chiếu tò mò hỏi: “Ngươi có thể tính ra chuyện gì?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Chắc hẳn là gì cũng tính được.”
Lý Thanh Chiếu cười: “Ngươi chẳng khiêm tốn chút nào.”
Lý Nguyên: “A, nói thật lòng mà.”
Lý Thanh Chiếu đùa: “Nếu ngươi đã giỏi tính toán như thế, vậy ngươi có thể tính xem Nho giáo mới thành lập kia liệu có thể tác động đến Tiên Đường chúng ta hay không?”
Lý Nguyên không mảy may suy nghĩ, lập tức gật đầu nói: “Hiển nhiên là có tác động, hơn nữa mức ảnh hưởng không nhỏ đâu.”
Nghe câu trả lời khẳng định của Lý Nguyên, Lý Thanh Chiếu tỏ ra rất bất ngờ.
Nàng có chút hoài nghi: “Thật hay giả vậy, hiện giờ Tiên Đường ta thanh thế cực thịnh, nội lực vô tiền khoáng hậu, ngay cả thiên đình, huyền môn, phật môn cũng phải kiêng nể. Một Nho giáo mới được sáng lập, tuy có thánh nhân tạo dựng chống lưng nhưng sao có thể ảnh hưởng lớn lên Tiên Đường ta? Chuyện này không hợp lý tí nào.”
Lý Nguyên giải thích: “Trên thế giới này, không chỉ đơn thuần là có thực lực mạnh mới có thể tạo ra ảnh hưởng, vẫn còn rất nhiều nguyên nhân khác.”
Lý Thanh Chiếu cũng đồng tình với lời Lý Nguyên.
Thực lực và thế lực mạnh quả thực có thể tạo thành ảnh hưởng.
Nhưng việc tạo ảnh hưởng không chỉ có thể dựa vào sức mạnh.
Nàng hiếu kì hỏi: “Vậy Nho giáo này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Tiên Đường chúng ta?”
Lý Nguyên không hề giấu giếm, chân thành đáp: “Không bao lâu sau, Huyền Đô sẽ viết những điều mình lĩnh ngộ được về Nho giáo thành một quyển quy tắc chung của Nho giáo, truyền bá rộng khắp hồng hoang tam giới. Bản “quy tắc chung về Nho giáo này” cũng sẽ gây ảnh hưởng rất lớn với Tiên Đường và toàn bộ hồng hoang.”
“Quy tắc chung của Nho giáo, truyền bá khắp hồng hoang.”
Lý Thanh Chiếu cau mày: “Không lẽ trong tương lai sẽ có rất nhiều con dân Tiên Đường thờ phụng Nho giáo ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận