Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1460 - Trưởng Tôn mang thai, phụ thân không phải là Lý Nhị!

Có Hỗn độn linh bảo này, về sau tất cả Thánh Nhân Hồng Hoang hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hôm nay, Lão Tử đang tìm hiểu lực lượng bản nguyên đại đạo trong bàn cờ Linh Lung, đột nhiên hắn cảm nhận được một khí tức quen thuộc giáng lâm Bát Cảnh cung của Huyền Đô Thiên.
“Là lão sư!”
“Sao lão sư đột nhiên giáng lâm Bát Cảnh cung vậy? Đây là lần đầu tiên hắn chủ động tới tìm ta, trước kia có chuyện gì đều là lão sư thông báo ta đến Tử Tiêu cung!”
Lão Tử không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng thu hồi bàn cờ Linh Lung rồi ra ngoài nghênh đón.
Lão Tử nhìn thấy Hồng Quân ở bên ngoài cửa của Bát Cảnh cung.
“Đệ tử bái kiến lão sư.” Lão Tử cung kính hành lễ nói.
Hồng Quân gật đầu, bước vào Bát Cảnh cung dưới sự dẫn dắt của Lão Tử, sau khi đi tới chính điện đợi Hồng Quân ngồi xuống, lúc này Lão Tử mới hỏi ý đồ của Hồng Quân: “Không biết lão sư đại giá quang lâm là có dặn dò gì?”
Hồng Quân nhìn Lão Tử, có chút không dễ mở miệng.
Hắn trở về Tử Tiêu cung mới biết bàn cờ Linh Lung của mình lại bị Vu Tiểu Ngư tặng cho Lão Tử làm phần thưởng.
Đương nhiên là hắn muốn lấy lại.
Hồng Quân chần chờ một lúc, vẫn là mở miệng: “Thời gian trước, ta đã phát hiện một người xuyên không có hệ thống.”
Hồng Quân không trực tiếp nói chuyện bàn cờ Linh Lung, mà bắt đầu từ lúc phát hiện Vu Tiểu Ngư. Lão Tử nghe Hồng Quân kể lại, biểu cảm rất kinh ngạc.
Hắn không ngờ sự việc tấm bia đá Thiên Cơ lần này là do một người xuyên không làm ra.
Hơn nữa người xuyên không này còn có hệ thống.
Khó trách không cách nào suy đoán tin tức của Thiên Cơ các.
Nhưng lão sư đặc biệt đến đây nói cho ta chuyện này để làm gì?
“...Ta nhất thời sơ suất, bị hắn phong ấn lại, ba món Hỗn độn linh bảo là Vạn Giới tháp, Tạo Hóa Ngọc Điệp, bàn cờ Linh Lung trên người cũng bị hắn đoạt đi…”
Nghe đến đây, Lão Tử lập tức phản ứng lại.
Hóa ra bàn cờ Linh Lung thực sự là của lão sư.
Điều này, điều này nên làm thế nào mới ổn đây?
Lẽ nào ta phải trả lại bàn cờ Linh Lung cho lão sư?
Nhưng, nhưng ta vẫn chưa cầm nóng tay mà!
Hu hu hu, Lão Tử chỉ cảm thấy trong lòng đang nhỏ máu.
Tuy hắn không nỡ Hỗn độn linh bảo, nhưng càng không dám đắc tội với Hồng Quân.
Từ sau khi truyền ngôi vị Hoàng Đế cho Tiểu Tê Tử, cuộc sống của Lý Nhị trở nên vô cùng thoải mái.
Mỗi ngày đều uống rượu, xem múa, nghe nhạc, ôm người đẹp, có thể nói là cuộc sống thần tiên thật sự.
Không biết tiêu sái thích ý bao nhiêu lần so với lúc làm Hoàng Đế.
Ít nhất thì hiện tại hắn làm gì, sẽ không có người như Ngụy Trưng đến chỉ trích hắn là hôn quân nữa.
Hơn nữa, đãi ngộ hiện tại của hắn chỉ có hơn chứ không kém so với làm Hoàng Đế trước đó.
Phàm là có yêu cầu gì, dường như đều là cầu được ước thấy.
Hắn cũng có quân đội thị vệ, văn võ bách quan, nghi giá thiên tử của mình, hiện tại hắn mặc kệ mọi chuyện của Tiên Đường, chỉ quản lý chuyện trong bộ tộc.
Nhưng gần đây, Lý Nhị lại gặp phải một chuyện rất hiền lòng.
Quan trọng là hắn không cách nào nói với người khác về chuyện phiền lòng này.
Thê tử của hắn, Tiên Đường hoàng hậu, Trưởng Tôn Vô Cấu, đã mang thai.
Hơn nữa còn mang thai một năm.
Quan trọng nhất là hắn và Trưởng Tôn hoàng hậu đã mấy năm không chung phòng, điều này rất xấu hổ.
Hắn nghi ngờ chắc chắn bản thân đã bị đội mũ xanh.
Vẫn là bị Trưởng Tôn hoàng hậu sáng suốt nhân đức, dịu dàng đôn hậu, lương thiện hiền thục, được xưng là tấm gương nữ tính thiên hạ phản bội.
Lý Nhị nghĩ không ra, cũng không chấp nhận được.
Lòng tin lập tức sụp đổ.
Chỉ cảm thấy trời như sụp xuống vậy.
Hắn bất chấp nghe Trưởng Tôn Vô Cấu giải thích, chạy ra khỏi cung điện Hoàng hậu, nhốt bản thân ở trong ngự thư phòng.
Mấy ngày liền, trong đầu hắn đều là rối bời.
Từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra tại sao Trưởng Tôn hoàng hậu lại phản bội hắn?
Tại sao lại làm ra chuyện trơ trẽn như vậy?
Đó là Trưởng Tôn hoàng hậu đó?
Cho dù là Dương phi, Vi phi, Tiêu phi bọn họ đều phản bội trẫm, thì Trưởng Tôn hoàng hậu cũng không thể phản bội trẫm?
Lý Nhị trực tiếp sụp đổ.
Trong lúc này, mấy lần Trưởng Tôn hoàng hậu đi đến bên ngoài ngự thư phòng muốn gặp Lý Nhị, muốn giải thích với Lý Nhị.
Nhưng Lý Nhị đều không gặp Trưởng Tôn hoàng hậu.
Hắn không biết hiện giờ nên làm thế nào để đối mặt với người ngày thường hiền lương thục đức, lại âm thầm với người khác sau lưng.
Hắn cảm thấy, hắn không còn nhìn rõ Trưởng Tôn hoàng hậu hắn vốn cho rằng thân thuộc nhất.
Giải thích, chuyện này chứng cứ vô cùng xác thực, có cái gì mà giải thích chứ?
Buồn khổ trong lòng, không tìm được ai tâm sự, Lý Nhị đành phải mượn rượu giải sầu, vô tri vô giác.
Buổi tối hôm nay, hắn dần tỉnh lại từ trong men rượu.
Muốn uống tiếp, nhưng lại phát hiện bình rượu xung quanh đều trống rỗng.
“Đoạn Trường Đức, mang rượu đến cho trẫm.”
Lý Nhị gọi thái giám ngày thường hầu hạ hắn.
Chỉ là, vì không để người khác nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, hắn đã sớm lệnh cho thái giám, cung nữ bên cạnh không được lại gần ngự thư phòng.
Bởi vậy hắn hét cả nửa ngày, cũng không có ai trả lời hắn.
Hết cách, hắn chỉ đành lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, rời khỏi ngự thư phòng, chuẩn bị tự đến hầm rượu lấy rượu.
Nhưng đầu óc của hắn vẫn còn choáng váng, không tìm thấy hầm rượu, mà một mình rời khỏi Thái Cực cung, chao đảo trên đường phố của Trường An.
Vừa rời khỏi Hoàng cung, bị gió đêm bên ngoài ùa đến, khiến Lý Nhị dần dần tỉnh táo lại.
Dù giờ phút này là đêm khuya, nhưng thành Trường An vẫn phồn hoa náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng lại không thể khiến Lý Nhị có bất kỳ hứng thú gì.
Lý Nhị đi dạo trên đường phố không có mục đích một lúc, bất tri bất giác, hắn đi đến bên ngoài một khách điếm.
Lý Nhị phát hiện bản thân đi đến khách điếm của tỷ phu thì muốn xoay người rời đi.
Với năng lực biến thái của tỷ phu, chắc chắn nhìn thấy hắn, sẽ biết ngay hắn bị đội mũ xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận