Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1717 - Lúc nên sợ thì phải sợ

Lý Nguyên khẽ thở dài một hơi, nói: “Hôm nay, ta miễn phí dạy ngươi một đạo lý làm người. Làm người, phải khiêm tốn một xíu!”
Vu Việt: “...”
Da mặt hắn run lên, âm trầm nói: “Chết đến nơi còn dám mạnh miệng, ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Nhưng mà, ta cũng dạy ngươi miễn phí một đạo lý làm người, lúc nên nhượng bộ, thì phải nhượng bộ, cứng miệng, sẽ chỉ làm ngươi chịu thiệt thôi!”
Nói xong, hắn không do dự nữa, Hỗn độn chí bảo trên đỉnh đầu -- Thất Sắc Hỗn Độn Tản lập tức xoay tít quay tròn.
Giữa lúc huyền quang thất sắc khuấy động, một lỗ đen Hồng Mông có thể tan rã vạn pháp chợt hiện lên trên đỉnh đầu Lý Nguyên.
Thời gian, không gian, quá khứ tương lai xung quanh, dưới lực hút khủng bố của lỗ đen Hồng Mông, dồn dập đổ sụp tan vỡ, hóa thành hư vô, sau đó biến mất trong lỗ đen Hồng Mông.
Hoàng Dung cảm nhận được dị tượng khủng bố lỗ đen Hồng Mông phát ra, sợ đến mức hô hấp đều ngừng nửa nhịp.
Nàng theo bản năng ôm chặt cánh tay Lý Nguyên, giống như làm vậy có thể để nàng an toàn hơn chút.
Bởi vì cảnh này, đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của nàng.
Lật đổ tưởng tượng của nàng.
Nàng mới biết, thì ra, công kích, còn có thể kinh khủng tuyệt luân, không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Đây đã là đang thao túng thiên địa bản nguyên chi lực sao?!
Hoàng Dung lo lắng nhìn về phía Lý Nguyên.
Song, vẻ mặt của Lý Nguyên, lại làm cho biểu cảm của nàng không khỏi sửng sốt một hồi.
Chỉ thấy, Lý Nguyên đối mặt với công kích tuyệt thế của Vu Việt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong, không hề lộ ra chút hoang mang sợ hãi nào.
Sao hắn lại trấn định như vậy?
Hắn không cảm thấy sợ hãi ư?
Hay là hắn bị sợ đến choáng váng rồi?
Vu Việt cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc với vẻ mặt của Lý Nguyên.
Tiếp đó, hắn sinh ra nghi hoặc và khiếp sợ sâu sắc.
Bởi vì, lỗ đen Hồng Mông Thất Sắc Hỗn Độn Tản phát ra, có thể cắn nuốt chư thiên vạn vật, toàn bộ pháp tắc xung quanh.
Nhưng vì sao hai người Lý Nguyên và Hoàng Dung, vẫn đứng đó, không hề bị hút vào trong lỗ đen Hồng Mông?
Chẳng những Lý Nguyên và Hoàng Dung không bị lực hút kinh khủng hút vào lỗ đen Hồng Mông, thậm chí ngay cả gia cụ, vật trang trí trong khách điếm đều không bị lỗ đen Hồng Mông ảnh hưởng, mà lay động một xíu.
Chuyện này cũng quá không bình thường, quá không hợp hợp logic!
Rốt cuộc là chuyện thế nào?
Không phải nói Hỗn độn chí bảo, ngay cả Thánh Nhân cũng có thể chém giết sao?
Dù sao cũng không thể, thực lực của người này, còn lợi hại hơn Thánh Nhân chứ?
Nào có chuyện xui xẻo như vậy!
Cung lúc nghi ngờ, Vu Việt cũng lập tức gia tăng vận chuyển pháp lực trong cơ thể.
Hắn bắt đầu lấy toàn bộ pháp lực, để thôi động Thất Sắc Hỗn Độn Tản.
Nhưng mà, làm cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng là, cho dù hắn toàn lực thôi động Thất Sắc Hỗn Độn Tản, nhưng hiệu quả lại không có chút biến hóa nào.
Lý Nguyên vẫn bất động như núi, bình tĩnh như nước dưới lực hút của lỗ đen Hồng Mông.
Một tấm ngói, một viên gạch trong khách điếm, vẫn yên ổn như lúc ban đầu.
Tùy ý một mình Vu Việt, tự mình ra sức biểu diễn.
“Quạ quạ quạ...”
Dường như có một đám quạ từ đỉnh đầu bay qua.
Vu Việt tỏ ra đặc biệt sụp đổ.
Vì sao lại là tình huống này?
Đây là Hỗn độn chí bảo mà?
Đây là Hỗn độn chí bảo Chuẩn Thánh đại viên mãn thúc giục!
Chí bảo siêu cấp có thể đồ thánh trong truyền thuyết!
Vì sao hắn căn bản không hề bị ảnh hưởng?
Rốt cuộc là hắn quá mạnh, hay là truyền thuyết có sai lầm?
Lúc này Hoàng Dung cũng phát hiện dị thường.
Tuy, công kích của nam tử ăn phân thoạt nhìn khủng bố tuyệt luân, dị tượng lộ ra.
Nhưng mà, hình như đối với nàng và Lý Nguyên, căn bản không hề có chút tác dụng nào.
Chẳng lẽ, công kích của nam tử ăn phân chỉ là một chiêu theo chủ nghĩa hình thức?
Trông đẹp mà không dùng được?
Nghĩ tới đây, Hoàng Dung thoáng chốc trở nên trấn định lại.
Nàng cảm nhận bắt lấy lỗ đen Hồng Mông.
Khí tức phát ra bên ngoài, vẫn là khủng bố tuyệt luân, hủy thiên diệt địa như vậy.
Chỉ là, nàng lại không chịu chút ảnh hưởng nào.
Hoàng Dung lập tức trở nên nhẹ nhõm, nàng còn một mặt đắc ý cười nhạo Vu Việt: “Đừng ngẩn ra đó, mau dùng ra bản lĩnh đặc biệt của ngươi đi nào. Sao ta cảm giác ngươi không cố gắng gì hết vậy. Phải rồi, ta quên mất, bản lĩnh đặc biệt của ngươi, chính là khoác lác cùng ăn phân! Ha ha ha...”
Nói tới đây, Hoàng Dung tức khắc không nhịn được che miệng yêu kiều nở nụ cười.
Sắc mặt Vu Việt lúc thì trắng, lúc thì đỏ, biến ảo bất định một hồi, có vẻ vô cùng xấu xí.
Chẳng qua, hắn lại không tranh cãi với Hoàng Dung cái gì.
Chỉ thân hình thấy hắn lóe lên, nhanh chóng chạy trốn về phía cửa.
Hắn vậy mà muốn trốn!
Lúc nên sợ thì phải sợ, Vu Việt cũng hiểu rõ đạo lý này.
Lý Nguyên quá mức quỷ dị, ngay cả Hỗn độn chí bảo cũng không làm được gì hắn, Vu Việt chỉ đành dùng ba mươi sáu kế, trốn là thượng sách.
Chỉ cần giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt.
Hắn có hệ thống, cho dù bây giờ không phải đối thủ của Lý Nguyên, nhưng đợi một thời gian, hắn nhất định có thể vượt qua Lý Nguyên, báo thù rửa hận.
Cho nên, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc, liều chết với Lý Nguyên.
Đó là hành động không có đầu óc.
Nháy mắt, thân hình Vu Việt, liền từ khách điếm biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi Vu Việt biến mất, Hoàng Dung mới phản ứng lại.
Nàng tỏ ra cạn lời.
“Người này khẩu khí nói chuyện không nhỏ, không nghĩ tới lại hèn như vậy, ngươi còn chưa làm gì hắn đâu, thế mà hắn cũng đã chạy trốn!”
“Trốn không thoát.”
Lý Nguyên hờ hững trả lời một câu.
Bất kính với hắn, nếu hắn còn có thể để đối phương chạy trốn, vậy Lý Nguyên mấy năm nay cũng sống uổng rồi…
Hoàng Dung nhớ tới hành động trốn chạy của mình lúc trước, trong lòng bèn hiểu rõ.
Suýt nữa đã quên sự cổ quái của khách điếm này!
Vu Việt lắc mình, bay ra khỏi khách điếm, sau đó độn vào hư không, tiếp tục chạy như bay về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận