Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2045 - Toang đời rồi?

Lẽ nào ta chỉ có thể như vậy?
Toang đời rồi?
Vậy ta gặp người khác như thế nào đây?
“Hu hu hu!”
Nghĩ đến sau này không thể mặc y phục nữa, Lục Vô Song gấp đến mức trực
tiếp khóc lên.
Đây là muốn ta chết đó!
Giang Lan trừng đôi mắt to sáng ngời như bảo thạch, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lục Vô Song đột nhiên khóc lớn.
Nàng không rõ, Lục Vô Song đã đạt được hỏa diễm pháp tắc chi lực, sao còn khóc? Lẽ nào là vui mừng mà khóc.
Đúng, chắc chắn là như vậy.
Dương Quá đưa lưng về phía Lục Vô Song.
Hắn nghe thấy tiếng khóc của Lục Vô Song, lập tức gấp gáp hỏi: “Nương tử, ngươi sao vậy? Sao ngươi lại khóc?”
Lục Vô Song khóc lóc nói: “Hu hu hu, sau này ta không thể mặc y phục nữa, hỏa diễm trên người đã đốt túi trữ vật của ta thành hư vô, còn có y phục gì có thể chặn được sự thêu đốt của hỏa diễm, mặc ở trên người? Sau này ta còn gặp người ta như thế nào nữa? Hu hu hu.”
Dương Quá nghe thấy nguyên nhân Lục Vô Song khóc thì rất bất đắc dĩ.
Hắn cũng không biết nên làm gì với tình hình này!
Sao hỏa diễm này lại lợi hại như vậy?
Ngay cả túi trữ vật cũng có thể đốt thành tro tàn!
Nếu là Dương Quá thì đơn giản, không mặc được thì không mặc thôi!
Nhưng dù sao Lục Vô Song cũng là con gái!
Hây!
Khó rồi!
Mà Giang Lan nghe thấy nguyên nhân Lục Vô Song khóc, suýt chút nữa thì bị cười chết.
Thì ra không phải là vui mừng mà khóc!
Mà là lo lắng mình không mặc được y phục.
Chuyện đơn giản như vậy, cũng không biết giải quyết như thế nào sao?
Hơi ngốc đó!
“Nếu ngươi đạt được hỏa diễm pháp tắc chi lực, tất nhiên bản thân có thể khống chế hỏa diễm. Ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút trong lòng là có thể thu hồi hỏa diễm trên người.”
Giang Lan nói với Lục Vô Song.
Chẳng qua, lời nói của nàng rơi vào bên tai Lục Vô Song là “Meow meow meow”.
Những năm gần đây, Giang Lan không học nói.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là nàng cảm thấy không cần thiết!
Ngay lúc Lục Vô Song không biết làm sao thì giọng nói của một nam nhân xa lạ bỗng nhiên vang lên ở trong viện.
“Hây, ngốc chết đi được, ngốc đến mức lão phu thật sự là không nhìn nổi nữa, ngươi mặc niệm ở trong lòng, nghĩ biến hỏa diễm trên người thành một bộ y phục không phải là được rồi sao?”
Lục Vô Song: “...”
Thiên ngôn vạn ngữ đều không thể hình dung tâm trạng lúc này của Lục Vô Song.
Nàng không ngờ trong hậu viện này còn có một người xa lạ.
Quan trọng là còn là nam nhân.
Điều này, Lục Vô Song đã có lòng muốn chết rồi.
Hu hu hu, tại sao ta lại xui xẻo như vậy?
Lục Vô Song vội vàng nhìn về bốn phía, muốn biết là ai đang nói chuyện.
Nhưng ánh mắt nàng lướt qua viện một vòng, hoàn toàn không thấy có người ngoài, là có chuyện gì vậy?
Lẽ nào là ta xuất hiện ảo giác?
Lục Vô Song có chút ngây dại.
Dương Quá cũng bị âm thanh này làm cho khiếp sợ, không tự chủ được quay đầu nhìn lại, muốn xem là ai đang nói chuyện.
“Đừng quay đầu lại.”
Đúng lúc này, Lục Vô Song chú ý đến hành động của Dương Quá, vội vàng hét lớn muốn ngăn cản.
Dương Quá bất đắc dĩ, đành phải vội vàng quay đầu lại.
Hắn nói với Lục Vô Song: “Không phải bảo ngươi mặc niệm ở trong lòng sao? Ngươi thử một lần xem có được không.”
Lục Vô Song bất chấp xấu hổ, vội vàng mặc niệm trong lòng.
“Hỏa diễm biến thành y phục!”
Trong lòng nàng suy nghĩ, hỏa diễm trên người Lục Vô Song lập tức biến ảo, trong nháy mắt biến thành một bộ váy dài màu vàng.
Trên váy dài còn có không ít hình vẽ hỏa diễm rất hoa lệ.
Trông giống như một nữ thần hỏa diễm tư thế hiên ngang.
Lục Vô Song thấy hỏa diễm thật sự biến thành một bộ y phục, không khỏi mừng rỡ quá đỗi, trái tim treo lơ lửng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chú ý đến Dương Quá vẫn còn đưa lưng về phía mình, vội vàng nói: “Ngốc, ngươi có thể quay lại rồi, hỏa diễm thật sự đã biến thành y phục.”
Dương Quá nghe vậy, vội vàng xoay người.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ Lục Vô Song giờ phút này, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
Hắn cảm giác Lục Vô Song đẹp hơn bình thường gấp mấy lần!
Đúng là người đẹp vì lụa!
“Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Lục Vô Song bị Dương Quá nhìn, có chút ngượng ngùng.
Dương Quá quen miệng nói: “Bởi vì đột nhiên phát hiện nương tử của ta rất xinh đẹp.”
Lục Vô Song nghe vậy, hơi thẹn thùng, ngược lại không cãi lại Dương Quá như ngày thường.
Dương Quá nhìn xung quanh một vòng, kỳ lạ nói: “Chậc, không phải vừa rồi có người đang nói chuyện sao? Sao lại không thấy ai cả?”
Lục Vô Song nghi hoặc nói: “Ta cũng không thấy, còn tưởng là ta xuất hiện ảo giác.”
“Lão phu đang đứng trước mặt các ngươi, vậy mà cũng không nhìn thấy, thật sự là mù mắt.”
Âm thanh xa lạ đó lại vang lên.
Lần này, Lục Vô Song và Dương Quá rốt cục cũng phát hiện ra nguồn gốc của âm thanh.
Bọn họ không khỏi kinh ngạc há to miệng.
Không ngờ âm thanh này là con chim giẻ cùi dừng trên cây xoài phát ra.
Hóa ra con chim này có thể nói chuyện?
Hơn nữa, nó còn biết cách khống chế hỏa diễm trên người Lục Vô Song!
Xem ra, con chim giẻ cùi này không bình thường giống mèo trắng!
Trong lòng Dương Quá âm thầm suy nghĩ.
“Là ngươi đang nói chuyện sao?”
Dương Quá hỏi con chim giẻ cùi.
“Đương nhiên là ta.”
Văn đạo nhân thản nhiên nói.
“Ngươi biết nói chuyện?”
Vẻ mặt Dương Quá bất ngờ.
Văn đạo nhân trợn trắng mắt: “Mới mẻ, lúc lão phu biết nói chuyện, Nhân tộc còn chưa có đó!”
“Thật hay giả vậy, ngươi lợi hại như vậy sao?”
Vẻ mặt Dương Quá nghi ngờ.
Dù sao thì sinh linh trước khi Nhân tộc sinh ra có thể sống sót đến bây giờ, không ai không phải là đại năng tuyệt thế độc đoán Tuyên Cổ.
Dương Quá không cách nào tưởng tượng được lai lịch của con chim giẻ cùi trước mắt này lại lớn như vậy.
Văn đạo nhân thản nhiên nói: “Lão phu đâu thể nói dối với một tên nhãi như ngươi?”
Lục Vô Song vội vàng hỏi Văn đạo nhân: “Tiền bối, ngươi có biết hỏa diễm trên người ta là cái gì không?”
Văn đạo nhân nghe vậy, trên mặt không khỏi có vẻ ngưỡng mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận