Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1110 - Đại La Kim Tiên lợi hại như vậy à?

“May là gặp phải các ngươi, nếu không….. Các ngươi thực sự đưa ta đến chỗ của các đại năng Hồng Hoang, vậy thì nguy rồi.”
Tam Thanh: “...”
Tây Phương Nhị Thánh: “...”
“Ngươi đợi thêm lát nữa rồi hẵng kêu may mắn!” Tiểu Huỷ Tử nhắc nhở Phương Quân Nghiêu.
“Tại sao?” Phương Quân Nghiêu khó hiểu hỏi ngược lại Tiểu Huỷ Tử.
Tiểu Huỷ Tử: “Không có gì, ta chỉ là thiện ý nhắc nhở ngươi thôi.”
Phương Quân Nghiêu như đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn hỏi đám người.
“Đúng rồi, các ngươi đến Hồng Hoang từ bao giờ? Tại sao lại quen thuộc với những việc xảy ra ở Hồng Hoang như vậy? Lại có thể thành lập quốc gia cho riêng mình trên Hồng Hoang.”
Nữ Oa cười nói: “Kỳ thực, bọn ta được sinh ra ở Hồng Hoang.”
Phương Quân Nghiêu kinh ngạc nói:
“Nói như vậy, các ngươi là xuyên không từ Thế Giới Hồng Hoang đến chủ thần điện luân hồi sao?
Hậu Thổ thản nhiên nói: “Bọn ta không xuyên không đến cái gì chủ thần điện, bọn ta vẫn luôn ở Hồng Hoang.”
Phương Quân Nghiêu lắc đầu nói:
“Đừng nói giỡn, nếu như các ngươi đi không đến chủ thần điện, làm sao biết việc xảy ra ở chủ thần điện?”
Bây giờ hắn nhận định đám người Lý Nguyên, đều là những kẻ luân hồi.
Chuẩn Đề đạo nhân chán nản nói:
“Bọn ta chỉ cần nhìn vào kí ức của ngươi, là đã có thể biết việc xảy ra ở luân hồi điện, thậm chí ngay cả việc hồi nhỏ ngươi lén vào nhà vệ sinh nữ cũng nhất thanh nhị sở.”
Nhật âu!
Biểu tình Phương Quân Nghiêu, bỗng chốc trở nên cứng lại.
Hắn há hốc miệng mở to mắt, không thể tin được nhìn đám người Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, rất lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.
Vậy mà hắn biết ta hồi nhỏ lém vào nhà vệ sinh nữ?
Làm sao mà hắn biết được.
Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể nhìn thấy kí ức của ta.
Không thể nào, cái lão đầu ở Địa Trung Hải này có thể lợi hại như vậy sao?
Không phải chỉ có Đại La Kim Tiên mới biết được quá khứu tương lai sao?
Chẳng lẽ hắn là Đại La Kim Tiên thật sao?
Chẳng những Phương Quân Nghiêu bị động không biết làm sao, mà năm tên luân hồi giả trên lầu, cũng bị lời này của Chuẩn Đề đạo nhân, khiếp sợ mục trừng khẩu ngốc, hai mắt nhìn nhau.
Nếu như, Chuẩn Đề thật có thể xâm nhập vào ký ức của Phương Quân Nghiêu, đây chẳng phải là nói, cũng có thể xâm nhập vào trí nhớ của bọn họ rồi sao?
Vậy chuyện bọn họ là luân hồi giả, có phải hay không đã bị biết hết?
Cái này.
Nghĩ tới đây,Mộc Thạch Nhân cùng năm tên luân hồi giả, cơ thể run lên.
Cũng không biết là bởi vì di chuyển quá khích, hay là sợ hãi.
“Các ngươi cảm thấy, hắn nói thật không?” Mộc Thạch Nhân hỏi nhỏ với đám người:
Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương, Kỷ Thiên, Khương Chính Dương cũng không mở miệng.
Bọn họ cũng không biết lời Chuẩn Đề nói là thật hay giả!”
“Ực.”
Qua một lúc lâu sau, Phương Quân Nghiêu nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Sắc mặt hắn trắng bệch hỏi Chuẩn Đề:
“Ngươi, ngươi đừng nói đùa có được hay không? Nếu như ngươi không phải luân hồi giả, ngươi còn biết chuyện chủ thần điện, tại sao không có bị Chủ Thần giết chết? Cứ coi như không bị giết, cũng bị xóa ký ức.”
Chuẩn Đề đạo nhân thản nhiên nói:
“Ở nơi của Lý tiền bối đây, cái người ngươi gọi là Chủ Thần kia, căn bản là không cảm nhận được nơi đây xảy ra chuyện gì.”
Hắn đối với Lý tiền bối, chính là tự tin như vậy đấy!
Lý tiền bối?
Nghe xưng hô của Chuẩn Đề, Phương Quân Nghiêu nhìn thoáng qua đám người trong khách điếm?
Ai là Lý tiền bối?
Tại sao mấy người này nhìn như cũng không quá quan tâm vậy?
Chỉ có vài luân hồi giả trên lầu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì Mộc Thạch Nhân nghe xưng hô của Võ Chiếu đối với Lý Nguyên là “Lý tiền bối”, vì vậy nàng đã hiểu,người Chuẩn Đề gọi là Lý tiền bối, chính là cái vị ca ca lão bản đẹp trai kia.
Nhưng lúc trước bọn họ không phải gọi là chưởng quỹ sao?
Sao bây giờ lại gọi là Lý tiền bối?
Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của lão nhân Địa Trung Hải kia, dường như vị khách này rất phi phàm, ngay cả chủ thần cũng không thể cảm giác được.
Đây là thật sao?
Khách điếm này không thể trâu bò vậy chứ?
Dù sao, chủ thần cũng không gì không thể, đến chư thiên vạn giới cũng không thoát khỏi cảm giác của chủ thần, càng huống hồ là một khách điếm.
Hơn nữa, nếu như đây là thật thì danh tính của những người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nghĩ đến đây, trong lòng đám người Mộc Thạch Nhân nghi ngờ, đồng thời cũng không khỏi trở nên hơi thấp thỏm.
Phương Quân Nghiêu thay đổi sắc mặt một hồi, hắn còn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Chủ thần không gì không làm được, không có chuyện gì có thể giấu diếm được chủ thần. Khách điếm này cũng không phải là đạo trường của Thánh Nhân, chủ thần sao lại không cảm giác được chứ?”
Trên mặt hắn cố nặn ra nụ cười.
“Mọi người đều là luân hồi giả, cũng không cần đùa kiểu này có được không?”
Chuẩn Đề đạo nhân thản nhiên nói: “Có tin hay không là tùy ngươi, ta cũng không có tâm trạng nói đùa với kẻ hấp hối sắp chết.”
Với ý nghĩ bất kính của Phương Quân Nghiêu với Tiểu Tê Tử, ba người Nữ Oa, Hậu Thổ, Chuẩn Đề đạo nhân không cần suy đoán cũng biết Phương Quân Nghiêu sống không lâu nữa.
“Sao, sao ta lại thành người sắp chết hả?” Phương Quân Nghiêu lắp bắp nói.
Chuẩn Đề đạo nhân lại không trả lời nghi vấn của hắn.
Võ Chiếu thấy mọi chuyện đã rõ ràng thì hỏi Tiểu Tê Tử: “Bệ hạ, người vực ngoại này nên xử lý thế nào, xin bệ hạ định đoạt.”
Vẻ mặt Phương Quân Nghiêu căng thẳng nhìn Tiểu Tê Tử.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy không ổn.
Tiểu Tê Tử nhìn thoáng qua Phương Quân Nghiêu, thản nhiên nói: “Hắn cũng không làm chuyện kỳ vi phạm pháp luật. Vậy…”
Nàng dừng một chút: “Trực tiếp giết đi!”
Ban đầu, Phương Quân Nghiêu nghe Tiểu Tê Tử nói hắn không làm gì vi phạm pháp luật, trong lòng còn khá vui vẻ, cảm thấy đối phương sẽ không làm gì hắn.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, sau câu không làm gì vi phạm pháp luật lại là một câu: “Giết đi!”
“Có phải ngươi nhầm lẫn gì không? Ta không làm gì vi phạm pháp luật, sao lại lấy đi tính mạng của ta? Chẳng lẽ ở thế giới này phải vi phạm pháp luật mới được sao?” Phương Quân Nghiêu tức giận sốt ruột hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận