Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 242 - Y phục của Hằng Nga bị đốt! (2)

Hằng Nga thấy mặt Lý Nguyên mỉm cười, chỉ cảm thấy bóng đêm trong trẻo lạnh lùng cũng trở nên sáng ngời ba phần, trong lòng hơi lộ vẻ hoảng loạn.
“Vậy bọn ta trở về.”
Hằng Nga chuẩn bị trở về Quảng Hàn cung, nhưng lúc này con thỏ nhỏ lại nắm y phục nàng, vẻ mặt lưu luyến không rời nhìn Lý Nguyên, hiển nhiên không muốn rời đi như vậy.
Mặc dù Lý Nguyên cũng có chút thích con thỏ nhỏ, chỉ là suy cho cùng con thỏ nhỏ là hoa có chủ, hắn không tiện mạnh mẽ giữ con thỏ nhỏ lại.
“Nấc.”
Khi Hằng Nga cảm thấy khó khăn, con thỏ nhỏ đột nhiên nấc, trong miệng phun ra một ngọn lửa nhỏ.
Ngọn lửa nhỏ dính vào y phục của Hằng Nga, y phục Hằng Nga lập tức bị thiêu đốt.
“Á!”
Hằng Nga bị sự cố đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn, nàng vốn không nghĩ tới con thỏ nhỏ lại biết phun lửa.
Hơn nữa ngọn lửa này không lớn, nhưng uy lực lại kinh khủng tuyệt luân, thậm chí ngay cả tiên y Cửu Thải Nghê Thường của nàng cũng cháy hỏng.
May mắn là ngọn lửa không lớn, rất nhanh đã tự tiêu hao hết linh khí rồi dập tắt, Hằng Nga không vì vậy mà bị thương.
Chỉ có điều, y phục của Hằng Nga lại bị đốt thành một lỗ thủng to.
Nhìn y phục mình bị hỏng, cùng với Lý Nguyên trước mắt, Hằng Nga chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, gấp đến mức quên cả hô hấp.
Cả người nàng cứng tại giữa không trung, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Bởi vì Lý Nguyên không theo dõi vận mệnh Hằng Nga là thật, vì vậy hắn không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như thế, mắt không khỏi chớp chớp.
“Chi…”
Con thỏ nhỏ phát hiện mình gây họa, lập tức bị dọa sợ đến mức nhảy từ trong ngực Hằng Nga vào trong tay áo Lý Nguyên, sau đó cụp lỗ tai, vẻ mặt vô tội nhìn Hằng Nga.
Nhưng không phải cố ý! Ban đêm, thay đổi: Càng trở nên yên tĩnh.
Cảm nhận được gió mát ban đêm thổi tới trên da thịt, Hằng Nga không khỏi nổi da gà cả người.
Cuối cùng nàng cũng kịp thời lấy lại tinh thần.
Chỉ có điều, nàng thà rằng bản thân không khôi phục lại tinh thần, bởi vì sau khi khôi phục lại, nàng vẫn không biết nên làm thế nào mới phải, ngược lại cảm thấy càng lúng túng hơn.
Rặng mây đỏ cũng phủ đầy gương mặt của nàng.
Lý Nguyên sờ vào trong tay áo một chút, trong nháy mắt làm ra một phi thiên thải y mới cho Hằng Nga.
Hắn nhẹ nhàng vung lên, thải y lập tức lơ lửng ở trước mắt Hằng Nga.
“Vậy… ngươi vào nhà trước, thay y phục.”
Két...! Lúc nói chuyện, cửa phòng ngủ bên cạnh thư phòng đột nhiên tự mở ra.
Giờ phút này, Hằng Nga đã hoang mang lo sợ, nàng thấy Lý Nguyên đưa y phục tới, không khỏi vui mừng quá đỗi.
Nhưng thấy một cánh cửa phòng mở ra, nàng lập tức không do dự nữa, vội vàng cầm y phục, lắc mình bay vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng ngủ, Hằng Nga lập tức thay y phục cháy hỏng.
Rất nhanh, nàng đã đổi xong y phục cháy hỏng.
Cảm nhận được chất liệu thải y mềm mại, xúc cảm mềm nhẹ, tạo hình lơ lửng, sắc thái sáng ngời, trên mặt Hằng Nga không khỏi lộ ra một chút khiếp sợ và kinh diễm.
Nàng cảm thấy thải y, thoải mải hơn Cửu Thải Nghê Thường nàng thường mặc rất nhiều.
Làm sao trên người hắn còn mang theo y phục nữ tử, trong lòng Hằng Nga hiện lên một chút nghi ngờ.
Chẳng qua vừa nghĩ đến Lý Nguyên, Hằng Nga không tự chủ nhớ lại chuyện mới vừa rồi.
Nàng lập tức lại đỏ mặt tới mang tai, tâm hoảng ý loạn hẳn lên.
Nàng căn bản ngại rời khỏi gian phòng, hoàn toàn không biết sau khi rời khỏi đây, nên đối mặt ánh mắt Lý Nguyên như thế nào.
Thật sự là quá nhục nhã. Tại sao Bạch Ngọc biết phun lửa, hơn nữa uy lực của ngọn lửa lại giống như chân hỏa trên Thái Dương tinh, kinh khủng tuyệt luân.
Nếu như Bạch Ngọc phun ngọn lửa lớn một chút nữa, chỉ sợ ta cũng sắp bị đốt thành tro bụi.
Trong đầu ngổn ngang nghĩ một lát, Hằng Nga vẫn chưa nghĩ xong nên ra ngoài đối mặt Lý Nguyên như thế nào.
Đây là chuyện lúng túng nàng chưa từng gặp trong cuộc đời.
Tâm hoảng ý loạn, Hằng Nga không khỏi tìm ghế ngồi xuống.
Chuẩn bị sau khi đợi tâm trạng bình phục một chút, đang lúc nàng chú ý tới một bộ dụng cụ trà đặt trên bàn, lập tức rót trà cho mình, nghĩ bình phục một chút hoảng loạn trong lòng.
Nhàn nhạt uống một hớp.
“Ồ!”
Hằng Nga không khỏi lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng phát hiện, chén nước trà lại ngon dị thường, có thể nói là từ trước tới nay, đây là loại trà ngon nhất nàng từng uống.
Nước trà không những dễ uống, hơn nữa còn có một luồng u lan thơm nở rộ ở đầu lưỡi, sau đó từ đầu lưỡi truyền khắp toàn thân, khiến cả người nàng cũng đắm chìm trong mùi hương thanh nhã, thơm ngát.
Điều khiến nàng không thể tin nổi, sau khi nước trà vào cổ, nàng đột nhiên cảm thấy vốn dĩ hoảng loạn trong lòng lại thoáng cái trở nên yên lặng hẳn.
Trong đầu một mảnh linh hoạt kỳ ảo, tinh thần lộ vẻ thư thái trước nay chưa có.
Hình như còn có chút đạo văn phất qua trước mắt, đạo âm huy hoàng từ hư không trực tiếp truyền vào trong đầu.
Ầm! Ngay vào lúc này, đã vây chặt làm khó Hằng Nga mấy ngàn năm, giống như nước lũ thức tỉnh, thoáng cái đã bị đột phá.
Cứ như vậy trong nháy mắt, tu vi Hằng Nga trực tiếp đột phá từ cảnh giới Chân Tiên đại viên mãn đến Huyền Tiên sơ kỳ.
Đợi Hằng Nga lấy lại tinh thần từ trong lĩnh ngộ, nàng cảm nhận được bản thân dị thường mới vừa rồi, cùng với tu vi thay đổi, cả người lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Tại sao bản thân lại đột nhiên tiến vào lĩnh ngộ, còn trực tiếp đột phá khốn cảnh nhiều năm? Chẳng lẽ lá trà này là Linh căn tiên trà khó lường gì… Ngoài nước trà, Hằng Nga không nghĩ tới nguyên nhân khác.
Nàng khó có thể tin nhìn chằm chằm chén trà trong tay.
Chỉ thấy nước trà xanh biếc trong vắt, lại không phát ra bất kỳ linh lực gì.
Tại sao lại không có linh lực sau khi nghi ngờ, Hằng Nga lập tức uống một hớp nước trà.
Quả nhiên, loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo đó lại một lần nữa xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận