Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1706 - Cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà ngươi

Lý Nguyên: “Vậy không nói bình hoa. Ngươi đi thì cứ đi, việc gì phải trộm cả ga giường, chăn đệm, ấm trà, ly nước trong phòng trọ của ta đi? Ngươi nghĩ mình đang chuyển nhà à?”
“Ặc,” Hoàng Dung đỏ mặt, không lời chối cãi.
Nàng không ngờ tên bệnh sạch sẽ lại biết nàng lấy trộm mấy thứ đó.
Ta đã làm rất bí mật cơ mà, sao hắn biết được?
Chẳng lẽ hắn theo dõi ta?
Vậy lúc ta tắm hắn cũng nhìn thấy hết à?
Hoàng Dung lập tức tỏ vẻ ngờ vực nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Điều này khiến Hoàng Dung không thể xác định suy đoán trong lòng mình.
Trong lòng thì hoài nghi nhưng Hoàng Dung vẫn mồm mép liến thoắng.
Nàng nói với Lý Nguyên: “Ơ, thế ta trả lại chăn đệm cho ngươi, ngươi thả ta ra đi.”
Lý Nguyên thản nhiên đáp: “Bình hoa vỡ thì sao? Không trả tiền à?”
Hoàng Dung: “Trả cũng được thôi. Nhưng mười vạn lượng bạc rõ ràng là lừa đảo.”
Lý Nguyên: “Vậy ngươi định trả bao nhiêu?”
Tròng mắt Hoàng Dung khẽ đảo, đáp: “Mười lượng bạc đi, có thể mua được mấy bình hoa trên phố rồi.”
“Của ta là đồ cổ tiền tiền tiền triều.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói.
Hoàng Dung: “Ai chứng minh được?”
Lý Nguyên: “Hay ta trực tiếp đi báo quan, nói ngươi ăn cắp nhé.”
Hoàng Dung: “...”
Đáng ghét!
“Dù sao ta cũng không có mười vạn lượng bạc đâu.”
Nàng nói với vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Lý Nguyên thong thả nói: “Không có tiền thì chỉ đành lấy thân trả nợ thôi.”
“Ngươi định làm gì?”
Hoàng Dung che hai tay trước ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên liếc nhìn nàng, nói: “Sau này ngươi sẽ làm tạm dịch ở đây, mỗi ngày phụ trách rửa bát, quét nhà, dọn rác trong khách điếm, dùng lao động bồi thường tiền bình hoa đi.”
“Ặc, vậy thôi hả?”
Hoàng Dung buông tay, giọng nói có vẻ mất mác.
Lý Nguyên: “Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Hoàng Dung: “Ta có được từ chối không?”
Lý Nguyên: “Ngồi tù và làm công, ngươi tự chọn đi.”
Hoàng Dung trợn mắt: “Đây chẳng phải không còn lựa chọn nào khác à?”
Lý Nguyên gật đầu: “Cũng có thể nói như vậy.”
Hoàng Dung: “...”
“Tiền công một tháng của ta là bao nhiêu?”
Lý Nguyên: “Bốn lượng bạc.”
Hoàng Dung trừng mắt: “Ta phải làm bao lâu mới đủ tiền bình hoa?”
Lý Nguyên: “Chắc chừng hai nghìn năm.”
Phịch!
Hoàng Dung kinh hãi lảo đảo, ngã thẳng xuống đất.
Nàng chật vật bò dậy, vẻ mặt nhăn nhó, kêu thất thanh với Lý Nguyên: “Ngươi nói bao lâu?”
Lý Nguyên lặp lại lần nữa:
“Hai nghìn năm!”
Hoàng Dung bi phẫn nói: “Vậy cứ bán ta đi cho rồi. Chỉ làm vỡ một cái bình hoa rách của ngươi mà ngươi bắt ta làm không công hai nghìn năm. Hoàng Thế Nhân gặp ngươi cũng phải cam bái hạ phong.”
Lý Nguyên: “Ngươi đã được lợi lắm rồi đấy. Theo giá thị trường, làm tạp dịch một tháng chỉ được vài đồng bạc thôi.”
Hoàng Dung cười lạnh: “Nói vậy ta còn phải cảm ơn ngươi ấy nhỉ.”
Lý Nguyên gật đầu đáp: “Nếu ngươi biết cảm ơn thì tất nhiên rồi.”
Khóe miệng Hoàng Dung giần giật: “Ta cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà ngươi.”
Lý Nguyên: “Thay mặt mười tám đời tổ tông, ta xin nhận.”
Hoàng Dung: “...”
“Hai nghìn năm chắc chắn không được. Làm vỡ một cái bình hoa đâu cần trả lâu như vậy? Đừng thâm độc thế chứ?”
Lý Nguyên: “Nếu ngươi không ăn ở bản điếm, có thể trả cho ngươi bốn mươi lượng bạc một tháng. Vậy thì ngươi chỉ cần làm công hai trăm năm thôi.”
“Hóa ra ngươi còn bao ăn à?”
Hoàng Dung rất bất ngờ.
Lý Nguyên: “Không chỉ bao ăn, còn bao ở. Đương nhiên, nếu ngươi không ở lại bản điếm, ta sẽ trả ngươi bốn trăm lượng bạc một tháng. Vậy thì ngươi chỉ cần làm hai mươi năm là được.”
Hoàng Dung cạn lời: “Không ăn còn nói được, chứ không ở đây thì ta biết ở đâu?”
“Cũng đâu thể ngủ ngoài đường?”
Lý Nguyên nhún vai đáp: “Cái này ta không biết.”
Hoàng Dung: “...”
Lý Nguyên chỉ vào bát đũa trên bàn ăn, sai sử: “Hôm nay ngươi chính thức đi làm luôn đi. Trước tiên bê chỗ bát đũa này đi rửa. Nhớ phải rửa cho thật sạch, nếu làm vỡ bát thì phải bồi thường theo giá đấy.”
Phù, cuối cùng cũng tìm được một người rửa bát rồi.
Lý Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thích nấu cơm.
Nhưng rửa bát thì thôi đi.
Hoàng Dung: “...”
Tuy nàng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý làm tạp dịch.
Nhưng nghe Lý Nguyên sai bảo, nàng theo bản năng bắt đầu thu dọn bát đũa. Chờ nàng cầm bát đũa vào nhà bếp ở hậu viện mới đột nhiên phản ứng lại.
Ta còn chưa đồng ý làm tạp dịch đâu!
Song tên “Hoàng Thế Nhân” này tà đạo quá, ta có làm thế nào cũng không trốn khỏi khách điếm được.
Hay là ta cứ giả vờ làm việc, sau đó tìm cơ hội đào tẩu?
Vậy ta có cần hắn bao ăn ở không nhỉ?
Ừm, hắn nấu ăn thật là thơm, nếu được ăn đồ hắn làm thì quá tốt rồi.
Hơn nữa phòng trọ của khách điếm này ở rất thoải mái. Nếu đã lập kể hoạch đào tẩu thì cần gì quan tâm làm hai nghìn năm hay hai mươi năm?
Cho nên, không ăn, không ở thì phí của trời.
Hoàng Dung quyết định, lập tức xắn tay áo lên, bắt đầu rửa bát.
Thế là khách điếm của Lý Nguyên lại có một tạp dịch.
Chỉ chớp mắt, Hoàng Dung đã ở lại khách điếm được hai tháng.
Trong hai tháng này, chuyện nàng phải làm mỗi ngày chính là rửa bát, sau đó giúp Lý Nguyên làm cơm, thi thoảng chăm sóc vườn rau.
Công việc không nhiều, có thể nói cực kỳ dễ dàng.
Cho nên, ban đầu Hoàng Dung rất phản đối việc làm tạp dịch.
Nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy cuộc sống này chẳng có gì không tốt...
Khiến Hoàng Dung hưng phấn là, từ khi làm tạp dịch, mỗi ngày nàng đều ăn bữa ăn mỹ vị tuyệt thế mà Lý Nguyên tự tay nấu nướng.
Nàng không thể không thừa nhận, tuy Lý Nguyên tính tình lạnh nhạt, không chủ động nói chuyện, lại có bệnh sạch sẽ, thích nói khoác, còn rất vô lý nhưng đồ ăn hắn làm nói là đệ nhị thiên hạ thì không ai dám nhận đệ nhất.
Nghĩ đến những món ngon mà Lý Nguyên nấu, Hoàng Dung lại thấy thòm thèm.
Ăn bao nhiêu vẫn thấy không đủ!
Không chỉ đồ ăn Lý Nguyên làm thơm ngon siêu cấp vô địch mà cây xoài và cây vải trong hậu viện cũng thế.
(Từ lúc làm tạp dịch, Hoàng Dung ăn vụng hoa quả trong viện, chim giẻ cùi cũng không ngăn cản nàng nữa.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận