Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 839 - Tri kỷ của Tôn Ngộ Không trên mạng

Bạch Tinh Tinh lại càng hoảng sợ càng mờ mịt: “Sao đột nhiên chúng ta đi tới nơi kỳ quái này?”
Vẻ mặt Xuân Tam Nương cũng mơ hồ như vậy: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Không phải vừa nãy chúng ta vẫn còn ở Cô Lâu sơn sao? Hơn nữa lúc trước là ban đêm, sao thoáng cái trời đã sáng rồi?”
Ngân hà trong mắt Thanh Hà chuyển động, bình tĩnh đánh giá xung quanh.
“Không phải chúng ta rơi vào trong ảo cảnh rồi chứ?”
Bạch Tinh Tinh nghi ngờ nói.
Thanh Hà lắc đầu: “Đây không phải là ảo cảnh. Đây là một thế giới chân thật.”
“Nhưng chúng ta tới bằng cách nào?”
Bạch Tinh Tinh hơi phát điên.
Nàng chỉ cảm thấy tất cả quá kỳ lạ.
Ánh mắt Thanh Hà lóe lên một cái, an ủi Bạch Tinh Tinh: “Không cần hoang mang. Trước tiên chúng ta chia nhau ra thăm dò tình hình thế giới này trước rồi nói sau.”
Lúc này, mọi người đang thức đêm quan sát Tây Du Ký phát hiện ra điểm khác thường.
Bọn họ nhìn thấy sau trận cát vàng qua đi, video trên trời đột nhiên thay đổi. vốn là ban đêm trăng sáng sao thưa đảo mắt đã biến thành mặt trời rực rỡ chiếu trên cao.
Chỉ thấy Đường Tăng yên tĩnh ngủ bên trong cát vàng.
Bên cạnh hắn còn có Bạch Long mã.
Còn ba người Tôn Ngộ Không Trư Bát Giới, Sa Tăng không thấy bóng dáng đâu.
“Đường Tăng, bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao nơi đó lại biến thành ban ngày, hơn nữa còn ở trong cát vàng?”
“Chẳng phải lúc trước bọn họ tá túc trong sân gia đình nông dân sao?”
“Ai có thể đi ra giải thích tình huống này một chút không?”
“Đừng. Không phải là vừa có yêu quái xuất hiện sao?”
“Tình huống này, nhất định là có yêu quái xuất hiện! Tôn Ngộ Không đâu rồi? Sao không thất Tôn Ngộ Không nữa?”
Mọi người vừa mới lẩm bẩm Tôn Ngộ Không, đúng lúc này, video trong bầu trời đột nhiên chia làm hai nửa.
Một nửa video tiếp tục phát hình Đường Tăng đang ngủ.
Một nửa khác xuất hiện một loạt kiến trúc đổ nát hoang vu.
Ở bên trong kiến trúc có một đám nam tử hung ác, vẻ ngoài điên cuồng tụ tập.
Trong nhóm người này, có một nam tử mặt đầy râu quai nón dài, thân hình có vẻ hơi nhỏ gầy.
Đột nhiên nam tử kinh ngạc nhìn tay của mình, lại nhìn lên bầu trời.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Sao ta lại biến thành hình dạng này?”
Người xem kinh ngạc phát hiện, nam tử này trông giống Tôn Ngộ Không vô cùng, chỉ là Tôn Ngộ Không giống một con khỉ hơn, còn nam tử này giống người hơn.
Dáng vẻ sau khi Tôn Ngộ Không rụng lông.
“Sao pháp lực của ta lại mất rồi?”
Tôn Ngộ Không cố gắng quan tưởng lực chi Đại Đạo trong thức hải, nhưng hắn phát hiện chính mình không thể phóng ra thần thức, ngay cả pháp lực bên trong cơ thể cũng không cảm nhận được nữa.
“A.”
Đột nhiên Tôn Ngộ Không ôm đầu, thống khổ kêu lên một tiếng.
Mọi người bên cạnh thấy thế, vội vàng quan tâm nhìn Tôn Ngộ Không.
“Bang chủ, ngươi làm sao vậy?”
“Bang chủ, lúc trước ngươi trúng Thất thương quyền của Côn Luân Tam thánh, hẳn là thương thế phát tác.”
“Bang chủ thần công cái thế, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
“Nếu không có chuyện gì, tại sao ánh mắt bang chủ biến thành mắt chọi gà rồi?”
Người xem video phát hiện, trong nhóm người thăm hỏi Tôn Ngộ Không này có hai người giống Trư Bát Giới và Sa hòa thượng.
Tuy nhiên bọn họ không gọi Tôn Ngộ Không là Hầu ca hay Đại Thánh, mà gọi là bang chủ.
Còn nói Tôn Ngộ Không bị Côn Luân Tam thánh đánh bị thương.
Mọi người hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao chuyện lại quỷ dị như vậy?”
“Đám Trư Bát Giới bị làm sao? Tại sao bọn họ gọi Tôn Ngộ Không là bang chủ? Học hỏi kinh nghiệm bang sao?”
“Côn Luân Tam thánh? Ai vậy? Làm sao bọn họ đánh thương Tôn Ngộ Không được? Sao ta không nhìn thấy?”
“Ai có thể ra ngoài giải thích chút không? Quá rối rắm.”
Vô số người xem cũng bị làm cho hồ đồ.
Tin tức trên điện thoại di động lại càng tăng nhanh không ngừng.
Thời gian trở về vài phút trước.
Hiện tại, đội ngũ đi Tây Phương cũng đã đầy đủ, Sa Ngộ Tịnh cũng đã bái Đường Tăng làm sư phụ, mọi người vừa mới vượt qua tám trăm dặm sông.
Buổi tối.
Đường Tăng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh đã ngủ, nhưng Tôn Ngộ Không không nghỉ ngơi, cũng không luyện hóa Kim Cô bổng.
Hắn cầm lấy điện thoại di động, đang vô cùng chăm chú gửi tin tức với ai đó.
Tề Thiên Đại Thánh: “Gần đây chồng ngươi còn gây khó dễ cho ngươi không? Có thể nói ra với ta, ta giúp ngươi dạy dỗ hắn.”
Rất nhanh, một người có nick name Tiểu Điềm Điềm trả lời: “Gần đây hắn còn chưa về, cũng không biết đi lêu lổng nơi nào nữa. Hay là chúng ta không nói về hắn nữa. Ngươi nói ngươi muốn tìm Như Lai báo thù, nhưng ngươi có thể đánh thắng được Như Lai sao?”
Người tên Tiểu Điềm Điềm này là một người Tôn Ngộ Không vô tình biết được trên mạng.
Hai người tâm sự một thời gian ngắn, cảm thấy rất ăn ý nên càng tâm sự càng thấy hợp.
Đối phương biết hắn là Tôn Ngộ Không nhưng Tôn Ngộ Không còn không biết thân phận của đối phương, chỉ gọi nàng là Tiểu Điềm Điềm.
Tiểu Điềm Điềm tâm sự, nàng thường xuyên bị chồng mình lạnh nhạt và gây khó dễ, đặc biệt trống rỗng cô đơn bất lực, Tôn Ngộ Không liền an ủi nàng mấy câu.
Không ngờ thường xuyên tâm sự lại thành bạn tốt.
Tôn Ngộ Không trả lời: “Đánh không lại cũng muốn đánh. Đây là sứ mệnh của ta. Khỉ con khỉ cháu ở Hoa Quả sơn vẫn đang theo dõi ta.”
Tiểu Điềm Điềm: “Thật ra thì ta cảm thấy những con khỉ kia nếu ở dưới suối vàng có biết, chắc không muốn ngươi vì báo thù thay cho bọn họ mà rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm?”
Tề Thiên Đại Thánh: “Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không cứng đối cứng với Như Lai. Ta đã có biện pháp đối phó với hắn.”
Tiểu Điềm Điềm: “Chúng ta tâm sự lâu như vậy rồi, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp mặt?”
Tề Thiên Đại Thánh: “Đợi tương lai đánh bại Như Lai rồi nói sau.”
Đúng lúc này, đột nhiên Tôn Ngộ Không cảm thấy một trận gió nhẹ thổi qua bên cạnh, làm cho hắn không tự chủ mà rùng mình một cái.
Chờ đến lúc hắn kịp phản ứng lại thì đã phát hiện chính mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh là đám người kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận