Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2134 - Kiếp sau sợ không thể làm người!

Lưu bà bà gật đầu nói: “Tuy vợ chồng Tôn Nhị Nương đã từng cứu ngươi, nhưng dù sao thì bọn họ cũng vi phi tác đãi, bất nhân tính, ngươi cần phải bớt tới chỗ bọn họ mới đúng, tránh để làm nhơ danh tiếng của mình.”
Võ Tòng gật đầu một cái, nói: “Đại nương nói có lý, Võ Tòng xin ghi nhận. Lần này đại nương có thể nói cho ta biết, chỗ này vừa mới có chuyện gì xảy ra không?”
Lưu bà bà bình tĩnh giải thích: “Ta và hai người cháu khi nãy có ở lại chỗ khách điếm này, sau khi ăn bánh bao chỗ này bán thì hai cháu của ta bất chợt ngất đi,
Lúc này, Tôn Nhị Nương và Trương Thanh nhất thời để lộ bản chất thật, muốn hại bọn ta.
Cũng may, khi này có một đại hán áo đen từ trên trời giáng xuống, hắn nói muốn tìm Tôn Nhị Nương và Trương Thanh để trả thù.
Vị đại hán áo đen này đã phun ra mấy ngọn lửa từ trong miệng, thiêu chết vợ chồng Tôn Nhị Nương và Trương Thanh.”
Lưu bà bà chỉ vào hai đống tro nhỏ ở dưới đất, nói: “Này, đây chính là đống tro tàn còn lại sau khi bọn họ bị thiêu đốt chết. Sau khi đốt chết ông chủ tâm điếm xong, vị đại hán áo đen kia đã lập tức bay đi. Đại hán áo đen vừa đi không được bao lâu thì ngươi đã tới rồi. Chuyện kế tiếp, ngươi cũng biết rồi.”
Lưu bà bà tỏ ra rất cần thận, nàng cũng không nói cho Võ Tòng biết về sự thật nàng đã thiêu đốt chết Tôn Nhị Nương và Trương Thanh.
Mà nàng bịa đặt ra một vị ‘Đại hán áo đen’...
Võ Tòng không nghi ngờ mà trực tiếp tin lời Lưu bà bà.
Không phải Võ Tòng dễ lừa mà chủ yếu là có giết chết Võ Tòng cũng không dám tin, Tôn Nhị Nương và Trương Thanh vậy mà lại bị Lưu bà bà - một người không có chút tu vi nào thiêu chết.
Sau khi Võ Tòng nghe xong, nhìn hai đống tro ở dưới đất, rồi cảm khái nói: “Haiz, trước đây ta đã nhắc nhở bọn họ, đừng tiếp tục hại người, nhưng bọn họ lại không nghe, đây chính là ác giả ác báo! Tuy bọn họ làm việc phi nhân tính, nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã cứu ta. Ta vẫn phải hốt tro cốt của bọn họ, và tìm một chỗ để an táng bọn họ, hy vọng kiếp sau của bọn họ có thể lại làm người tốt.”
Lưu bà bà nghe vậy, lắc đầu nói: “Với hành vi của bọn họ, kiếp sau sợ không thể làm người.”
Võ Tòng lắc đầu, thở dài một cái, không nói gì thêm.
Từ sau quầy ba, hắn tìm thấy một bình rượu, lúc này hắn cất tro cốt của Tôn Nhị Nương và Trương Thanh vào chung trong bình rượu.
Bởi vì uy lực của ngọn lửa quá mạnh, nên tro của Tôn Nhị Nương và Trương Thanh cộng lại cũng chỉ bằng một nắm.
Võ Tòng nhìn tro cốt của Tôn Nhị Nương mà không khỏi âm thầm cảm khái, thực lực của vị ‘Đại hán áo đen ‘ kia đúng là kinh khủng.
Sau khi cất tro cốt xong, Võ Tòng chuẩn bị rời khỏi đó.
Nhưng khi rời đi, Võ Tòng không nhịn được mag nói với Lưu bà bà: “Cái đó, có vài lời ta không biết có nên nói cho ngươi biết không.”
Lưu bà bà tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
Võ Tòng do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói cho Lưu bà bà: “Thật ra thì, bánh bao và thịt bò ở khách điếm này đều làm từ thịt người.”
“Ọe!”
Ngay khi Lưu bà bà biết được chân tướng, dạ dày nàng lập tức đảo lộn một trận như phiên giang đảo hải, ói mửa một cách không thể kiểm soát được.
Ở đợt ói cuối, suýt chút nữa là nàng đã ói ra cả vàng đản rồi.
Rốt cuộc nàng cũng đã hiểu, tại sao thịt bò ở đây lại rẻ như vậy.
Hóa ra được làm giả bằng thịt người.
Võ Tòng thấy Lưu bà bà không ngừng nôn mửa, thì cảm thấy hoài nghi, hắn hỏi: “Đại nương, ngươi đâu có ăn bánh bao với thịt bò, làm sao lại ói một cách nhếch nhác như vậy.”
“Ọe.”
Lưu bà bà vừa ói vừa nói: “Ai nói ta chưa ăn, ta là người ăn nhiều nhất đây.”
Võ Tòng nghe vậy, lập tức phát hiện ra có chỗ không đúng.
Võ Tòng nhìn đích Lưu bà bà đang không ngừng nôn mửa, rồi nghi ngờ hỏi: “Theo ta biết, ngũ hương mê hồn tán, đến cả Thái Ất Kim Tiên ăn, cũng bị hôn mê sáu tiếng mới có thể tỉnh lại, nếu ngươi ăn bánh bao và thịt bò rồi thì làm sao có thể có thể giữ được tỉnh táo.”
Đây cũng là lí do Võ Tòng nghĩ Lưu bà bà không ăn bánh bao.
Bởi vì, hắn biết rõ uy lực của ngũ hương mê hồn tán.
Nếu Lưu bà bà không bị hôn mê, thì hiển nhiên hắn nghĩ là Lưu bà bà chưa ăn đồ ăn bên trong khách điếm.
Nhưng nhìn phản ứng của Lưu bà bà, nó cho thấy rõ là nàng đã ăn.
Điều này khiến cho Võ Tòng cảm thấy khó hiểu.
Lưu bà bà là một bà lão bình thường, nếu đã ăn ngũ hương mê hồn tán, làm sao nàng có thể bình yên vô sự được?
Lưu bà bà thấy bản không tình nói như vậy lại dẫn tới việc khiến cho Võ Tòng hoài nghi, trong lòng nàng không khỏi giật mình, nàng bắt đầu trở nên rất hoảng loạn đến mức quên cả nôn mửa.
Nàng thật sự trách bản thân lắm mồm, làm lộng xảo thành chuyết.
Tuy Lưu bà bà hốt hoảng, nhưng nàng vẫn cố gắng vờ giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Nàng chỉ có thể giả vờ không biết: “Ta cũng không biết tại sao ta lại không bị bất tỉnh, chắc là do ta có thể chất đặc biệt đi!”
Võ Tòng lại cảm thấy nghi ngờ: “Thể chất đặc biệt, nó có thể đặc thù đến mức hơn cả Thái Ất Kim Tiên không? Phải biết rằng ngũ hương mê hồn tán, đến cả đại năng như Thái Ất Kim Tiên cũng không thể nào may mắn thoát khỏi được.”
Võ Tòng mơ hồ cảm nhận Lưu bà bà đang nói dối, và đang che giấu hắn chuyện gì đó.
Lưu bà bà tiếp tục giả vờ không biết gì: “Ta cũng không phải là người trong tu luyện thì làm sao biết những chuyện này, có thể thuốc bên trong bánh bao ta ăn vừa hay bị quá hạn.”
Võ Tòng nhìn chằm chằm Lưu bà bà mà không chớp mắt, hắn cẩn thận quan sát một hồi, rồi lại hỏi: “Chẳng lẽ, ngươi có quen biết với vị đại hán áo đen kia, cho nên mới giúp hắn giấu diếm điều gì?”
Lưu bà bà lắc đầu nói: “Ta sao có thể biết hắn được?”
Nàng thật sự không quen, dẫu sao hắn cũng là do nàng bịa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận