Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1809 - Thằng hề vẫn luôn là mình!

Chỉ là, nhóm bọn họ nghĩ nát óc cũng không thể nào tưởng tượng ra Lý Nguyên rốt cuộc có lai lịch ra sao.
Tống Tân Dương nói với Lý Nguyên: “Hình như là Lý công tử ưa thích hương vị của Đại Hồng Bào, lúc về ta sẽ sai người đưa hai cân đến khách điếm của Lý công tử.”
Hai cân!
Ba người Tiết di nghe xong nghẹn họng nhìn trăn trối.
Phải biết, đây cũng không phải là tiên Diệp Linh trà bình thường mà chính là Tiên Thiên linh căn cực phẩm đó.
Là vật quý hiếm có.
Pha một ly trà này,,mức độ quý giá của nó liền tương đương với một quả Nhân Sinh.
Hai cân Đại Hồng Bào, đây không phải tương đương với việc nói với người ta, bản thân đưa hai vạn quả Nhân Sinh đến sao?
Không nói Tiết gia, mà là gộp toàn bộ tài phú của từ đại gia tộc Kim Lăng vào chung một chỗ cũng không đáng hai cân Đại Hồng Bào cực phẩm tiên thiên này
Không, phải nói một nữa cũng không nổi!
Tống Tân Dương này thật sự là dốc hết vốn liếng cho Lý Nguyên mà!
Trước đó, còn cảm thấy Lý Nguyên không có bối cảnh, không xứng với Tiết gia.
Không nghĩ đến chỉ một món lễ vạt người khác tặng cho Lý Nguyên đã mang giá trị Tiết gia đuổi không kịp.
Cái này gọi là không có bối cảnh chỗ nào?
Cái này không xứng với Tiết gia chỗ nào?
Vẫn cho rằng Lý Nguyên là thằng hề, không nghĩ tới, thì ra thằng hề vẫn luôn là bọn họ!
Nếu Bảo Thoa thật sự có thể gả cho Lý Nguyên, như vậy thì Tiết gia xem như thắp nhang cầu nguyện!
Lý Nguyên thấy Tống Tân Dương muốn đưa lá trà cho mình, lập tức lắc đầu nói: “Không cần đưa. Trà này ngẫu nhiên uống một lần vẫn được, ta cũng không thích uống trà này lâu dài.”
Thấy Lý Nguyên từ chối ý tốt của Tống Tân Dương, ba người Tiết di, Tiết Bảo Thoa, Tiết Bàn suýt nữa kích động đến té xỉu.
Đây chính là Tiên Thiên linh căn cực phẩm, còn là hai cân, sao lại không cần vậy?
Không cần thì phí đó!
Cho dù ngươi không thích uống thì lấy ra bán cũng được mà?
Dù sao cũng có thể đổi hai ba bộ Tiên thiên linh bảo mà?
Tiết Bàn hận không thể đồng ý thay Lý Nguyên.
May là tuy hắn kích động nhưng vẫn giữ lại mấy phần lý trí, không thật sự làm ra mấy hành động thất lễ như vậy.
Tống Tân Dương thấy Lý Nguyên từ chối ý định tặng Đại Hồng Bào của hắn thì biểu cảm không khỏi hơi sửng sốt một chút.
Có vẻ hơi thất vọng.
Hắn vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử không thích trà này là do trà này không hợp khẩu vị Lý công tử sao?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói:
“Tuy trà này không tệ nhưng thật sự vẫn còn có chút tì vết.”
“Xin lắng tai nghe.”
Tống Tân Dương vội vàng nói.
Tiết di, Tiết Bảo Thoa, Tô Thiển Ngữ cũng đều tò mò nhìn Lý Nguyên.
Theo bọn họ nghĩ, không nói đến công hiệu kinh người có thể gia tăng thần thức của người uống gấp trăm lần của Đại Hồng Bào mà chỉ nói riêng hương vị của Đại Hồng Bào, đã là hoàn mỹ không một tì vết.
Vì sao Lý Nguyên lại nói trà này vẫn có tì vết
Đây chính là Tiên Thiên linh căn cực phẩm đó, tinh hoa thiên địa ngưng kết mà thành, sao lại có tì vết được?
Rốt cuộc Lý Nguyên có thể phẩm trà hay không vậy?
Lý Nguyên cạn nếm thử một ngụm Đại Hồng Bào, hai mắt khép hờ, nói: “Tuy tổng thể trà này không vấn đề, thơm ngát thuần dịu, dư vị kéo dài, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ phát hiện dư vị của trà này có hơi đắng, đây cũng là do không nắm giữ đúng mức lửa khi xào chế lá trà, bởi vì độ lửa quá lớn khiến ngoài việvị trí trung tâm hơi đắng ra thì còn có chút chua. Về chua, đây là bởi vì trà này dùng công nghệ lên men, chỉ có điều thời gian lên men còn thiếu một chút nữa, cho nên mới có một chút vị chua.”
Lý Nguyên đột nhiên nghĩ đến, dù sao đây cũng là ý tốt của Tống Tân Dương, hắn cũng không tiện chê trà này không còn sót gì, thế là lại thêm một câu: “Đương nhiên, tuy có chút ít tì vết nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, tổng thể vẫn ổn, nếu không để ý kỹ thì cũng không phát hiện được.”
Mấy người Tiết di, Tiết Bảo Thoa trực tiếp nghe đến ngu người luôn.
Bọn họ không nghĩ tới, Lý Nguyên chẳng những thật sự nói ra khuyết điểm của trà này, hơn nữa còn nói một tràng.
Lời Lý Nguyên nói là thật sao?
Tại sao vừa rồi ta không nếm ra?
Không phải là hắn nói khùng nói điên đó chứ?
“Bốp bốp bốp.”
Đột nhiên, Tiết Bảo Thoa nghe thấy Tống Tân Dương vỗ tay.
A, người khác nói trà của ngươi không ngon, sao ngươi không tức giận mà còn vỗ tay nữa?
Đây là tức đến hồ đồ sao?
Tiết di thầm nghĩ.
Chỉ thấy vẻ mặt Tống Tân Dương thán phục tán dương Lý Nguyên: “Lý công tử quả nhiên là đại hành gia trong việc phẩm trà, quả thực cái gì cũng không thể gạt được Lý công tử. Lúc trước khi ta xào chế trà này cũng cảm giác độ lửa có chút khiếm khuyết, còn có thời gian lên men cũng thiếu một chút, chỉ là vẫn không nắm giữ được phương pháp hoàn mỹ. Không ngờ Lý công tử chỉ nếm thử một ngụm đã biết vấn đề ở đâu. Tống mỗ bội phục.”
Mấy người Tiết Bảo Thoa, Tiết di, Tiết Bàn, Tô Thiển Ngữ nghe được thì trợn mắt cứng lưỡi.
Bọn họ không ngờ trà này thật sự có chút khuyết điểm.
Lý Nguyên cũng không phải là bắn tên không đích.
Ngay cả các nữ lang dị vực xung quanh cũng mở to hai mắt, dùng ánh mắt khác thường nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên chỉ điểm cho Tống Tân Dương: “Lần sau khi ngươi luyện chế trà này thì dùng lửa nhỏ cho chảo nóng, sau đó lật xào 49 ngày là đủ. Thời gian lên men cần một vạn năm lẻ chín ngày thì sẽ không xuất hiện khuyết điểm này nữa.
Mà là trà đã được xào, ngươi dùng Ngưng Hương Cửu Diệp Thảo và một khối Xích Huyết Noãn Ngọc Tinh, đặt cùng với lá trà trong một cái thùng chế tác từ Kiến Mộc.
Cất giữ chín ngàn chín trăm năm, là có thể tiêu trừ vị đắng và chua của trà này.”
“Mà lại, cách này còn có thể khiến Đại Hồng Bào gia tăng hiệu quả thần thức lên trăm lần. Có thể phát huy linh khí của Tiên thiên linh căn cực phẩm ở mức tối đa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận