Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 797 - Trư Cương Liệp rất oan ức! (2)

Bộ dáng này của ngươi không sợ khiến yêu quái mất mặt sao?
Còn nữa, khóc thì khóc, đừng bôi nước mũi trên áo cà sa của ta!
Chẳng qua, sau khi hắn nghe lời nói của Trư Cương Liệp, đột nhiên cảm thấy, Trư Yêu cũng không phải kẻ xấu xa.
Ngược lại, Cao Thái Công có chút ý tứ qua cầu rút ván.
Còn nữa, mình đánh cược với Tôn Ngộ Không, chẳng lẽ lại thua sao? Tôn Ngộ Không bên cạnh cũng thấy mặt im lặng.
Hắn thật sự nghi ngờ, đây mới thật sự là Thiên Bồng nguyên soái sao? Quả thực chính là hai bản thể!
“Được rồi, được rồi! Đừng khóc.”
Đường Tăng vỗ đầu Trư Cương Liệp, vội vàng an ủi.
“Đệ tử tủi thân.” Vẻ mặt Trư Cương Liệp thương tâm nói.
“Ta thật lòng với trăng sáng, trăng sáng soi bờ mương!”
Vừa nói, hắn còn vừa len lén dùng ngón tay dính chút nước miếng, bôi ở khóe mắt, sau đó khóc càng lớn tiếng.
“Tủi thân!”
“Đừng tủi thân, đừng tủi thân.”
Đường Tăng vội vàng an ủi. Nhưng không có cách an ủi, màng nhĩ cũng sắp bị vỡ ra.
Cao Thái Công ở nơi xa len lén ngắm nhìn, thấy Trư Cương Liệp lại gục khóc ở trong ngực Đường Tăng, đồng tử suýt nữa rơi rụng.
Không phải tới giúp ta trừ yêu đấy sao? Sao các ngươi tới tổ chức thành nhận người nhà vậy?
“Trư Cương Liệp cũng là một nhân tài.
“Đúng là sát nhân!” Phục Hy gật đầu nói.
Lý Nguyên liếc nhìn, lại mới đưa ánh mắt đặt ở trên bàn cờ. Mà Ngọc Đế trên trời lại cảm thấy mất mặt.
Trước kia Ta lại để loại người này thống lĩnh thuỷ binh Thiên Hà, ta thật là mắt mù, có lẽ người khác sẽ không nghĩ Thiên Đình ta không ai đi?
Như Lai nhìn thấy dáng vẻ Trư Cương Liệp biết điều, trong lòng lập tức hài lòng gật đầu. Cuối cùng không phạm sai lầm nữa.
Khóe miệng Thái Thượng Lão Quân lại lộ ra một nụ cười: Chắc chắn Như Lai và Ngọc Đế sẽ không nghĩ đến, Trư Cương Liệp là con cờ do ta sắp xếp!
Qua một lúc lâu, rốt cuộc Trư Cương Liệp không gào thét nữa. Rốt cuộc lỗ tai mọi người được thanh tịnh.
Đường Tăng cảm thấy áo cà sa của mình chỉ sợ phải vứt đi.
Trư Cương Liệp nhìn thấy nước mũi mình làm dơ áo cà sa Đường Tăng, lập tức ngượng ngùng nói: “Kính xin sư phụ tha thứ đệ tử thất thố đã làm dơ áo cà sa sư phụ.”
Đường Tăng thấy dáng vẻ Trư Cương Liệp xấu hổ, nào có nhẫn tâm trách cứ? Hắn rộng lượng nói: “Không sao, để sư phụ gột rửa là được rồi.”
Trư Cương Liệp vội vàng vỗ ngực mình nói: “Tại sao có thể để sư phụ rửa, sau này những việc nặng, việc mệt, việc bẩn, giao toàn bộ cho đệ tử là được.”
Ngay cả Thái Thượng Lão Quân cũng thích nghe nịnh nọt, hẳn là Đường Tăng cũng không phải ngoại lệ chứ? hào khí trên mặt Trư Cương Liệp cao ngất trời, trong lòng thầm suy nghĩ.
Đường Tăng thấy Trư Cương Liệp hiểu chuyện như vậy, trong lòng lập tức càng thích hắn. Chỉ cảm thấy đồ đệ này thật sự là tri kỷ rồi.
Ừ, mạnh hơn Tôn Ngộ Không nhiều.
Hắn vuốt đầu lợn của Trư Cương Liệp, vui vẻ gật đầu lia lịa: “Được, được, được, sau này gánh vác là ngươi, nấu cơm là ngươi, chăm ngựa là ngươi, giặt y phục cũng là ngươi.”
Trư Cương Liệp: “...”
Hắn liều mạng nhịn xuống, lúc này mới từ bỏ ý định treo Đường Tăng lên đánh một trận nhừ tử, xúc động xào đại gia ngươi, quá đáng hận rồi.
Chẳng lẽ ngươi không biết khách sáo một chút?
Lão tử là lợn ham ăn lười làm, lại không phải trâu bò chịu nhọc.
Đường Tăng không biết sự sinh động trong lòng đồ đệ mình, hắn nhịn xuống vui sướng, gọi Cao Thái Công, muốn nói rõ chuyện hắn đã nhận Trư Cương Liệp làm đồ đệ.”
Cao Thái Công vừa mới bắt đầu còn có chút không dám tới đây, sau khi thấy Đường Tăng bảo đảm lần nữa không có chuyện gì, lúc này hắn mới thấp thỏm bất an đi tới.
“Cao Thái Công, bần tăng đã nhận Trư Cương Liệp làm đồ đệ, hắn theo bần tăng cùng đi tới Tây Thiên lấy kinh, vì vậy sau này sẽ không gây khó dễ ngươi nữa.”
Cao Thái Công biết Trư Cương Liệp sẽ rời đi, lập tức chuyển buồn thành vui. Mau sai người đi chuẩn bị cơm bố thí, nói muốn thiết yến khoản đãi Đường Tăng.
Ngay vào lúc này, một nữ tử xinh đẹp, da trắng, dáng vẻ thướt tha, mềm mại, xinh đẹp rạng ngời, ung dung đi xuống từ trên lầu các.
Trư Cương Liệp nhìn thấy đối phương, không nhịn được kêu một tiếng: “Nương tử.”
Nữ tử chính là Cao Thúy Lan.
Người xem trong nhóm thảo luận, nhìn thấy Cao Thúy Lan, lập tức kích động.
“Wow, không nghĩ tới nương tử của Trư Yêu xinh đẹp như vậy. Hai mắt tỏa sáng JPG.”
Ta là đại thúc của ngươi (Thái Bạch Kim Tinh): “Khó trách Trư Yêu động lòng, cam nguyện tới nhà làm con rể. Đau xót rồi.”
Ta là Phò mã, ta họ Phòng (Phòng Di Ái)
“Đổi lại là ta, ta bằng lòng. Chảy nước miếng JPG.”
Lão Tử chính là trời (Ngọc Đế)
“Đáng tiếc, Yêu Nhân không thể bên nhau.”
Ta muốn ngươi tu hành giúp ta (Pháp Hải)
“Ai nói Nhân Yêu không thể bên nhau? Có thể vượt qua chủng tộc mới là yêu thật sự.”
Chỉ là xà tinh không có bệnh: “...”
Cao Thúy Lan nghe thấy Trư Cương Liệp gọi, trên mặt lập tức lộ ra một chút phức tạp. Nàng nhìn khóe miệng Trư Cương Liệp giật mình, cuối cùng không nói cái gì, yên lặng đi tới bên cạnh Cao Thái Công.
“Phụ thân.”
Nàng nhẹ nhàng gọi Cao Thái Công một tiếng. âm thanh lanh lảnh như chuông, mềm yếu động lòng người.
Trư Cương Liệp ngơ ngác nhìn Cao Thúy Lan, ánh mắt lập tức không chứa nổi thứ khác. Đường Tăng thấy thế, không khỏi kéo học trò cưng của mình một chút: “Ngươi đã muốn bái ta làm sư phụ, từ nay về sau nên bỏ hồng trần, một lòng hướng phật. Tất cả mây khói trước đây không liên quan tới ngươi.”
Trư Cương Liệp vội vàng gật đầu nói: “Vâng.”
Trên miệng hắn nói vâng, nhưng trong lòng lại một nẻo.
Nịnh cái đầu ngươi, chờ Lão Tử đưa ngươi đến Tây Thiên thì lập tức hoàn tục. Cho dù không hoàn tục, cũng không thể ngăn cản ta ở cùng nương tử.
Ăn xong cơm bố thí, Đường Tăng chuẩn bị cáo từ tiếp tục lên đường.
Cao Thái Công không giữ lại, hắn sai người bưng hai hòm sơn hồng dùng vải hoa che đậy .
Vén vải hoa lên, chỉ thấy một trăm lượng bạc ròng đặt trên một tấm đan, một tấm đan khác đặt ba chiếc áo cà sa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận