Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 644 - Dương Thiền xúc động liếm bát!

Hắn nhịn xúc động chửi bậy, nói: “Người phục vụ phải có dáng vẻ vốn có của phục vụ, bây giờ ngươi mặc bộ này quá hoa lệ. Hẳn là đổi một bộ quần áo phục vụ.”
Dương Thiền làm khó nói: “Nhưng ta chỉ có một bộ quần áo.”
Nàng mặc quần áo, có thể quét dọn, phòng ngự, vĩnh viễn sẽ không dơ, hỏng còn có thể tự động sửa, vì vậy một bộ là đủ rồi.
Trong lòng Lý Nguyên vừa động, nói: “Ta làm cho ngươi một bộ quần áo phục vụ chuyên biệt.”
“Được, được.” Nghe thấy Lý Nguyên muốn làm quần áo cho mình, Dương Thiền lập tức gật đầu như gà mổ thóc, không chút suy nghĩ đồng ý.
Lý Nguyên suy nghĩ một lúc, lập tức cho Dương Thiền thiết kế một bộ đồng phục nữ phục vụ trong Anime.
Một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng và một chiếc váy xếp nếp màu xanh da trời, bên ngoài chiếc váy buộc một chiếc tạp dề và một cái nơ màu xanh da trời thắt ở cổ áo sơ mi... Ừm, cứ như vậy, hoàn hảo.
Lý Nguyên trực tiếp ở trong không gian Hồng Mông, hái Hỗn Độn Thiên Tàm Ti, chế tác ra một bộ trang phục phục vụ mang ra ngoài.
Chỉ có điều Dương Thiền không nhìn thấy quá trình chế luyện, nàng chỉ nhìn thấy Lý Nguyên nhìn nàng trầm ngâm một lúc, móc ra một bộ quần áo từ bên trong không gian trữ vật ra ngoài.
Dương Thiền kỳ quái mở trừng hai mắt.
Bộ y phục này là Lý Nguyên mới vừa chế luyện hay là vốn đã có?
Lý Nguyên đặt quần áo ở trên tay Dương Thiền: “Thay nhìn xem, nhìn có thích hay không.”
Dương Thiền rất tò mò hiệu quả của bộ y phục Lý Nguyên cho nàng như thế nào? Có đẹp hay không?
Vì vậy nàng vội vã đi lên phòng khách, bắt đầu thay quần áo.
Tìm kiếm một lúc, cuối cùng Dương Thiền thay xong quần áo.
Nàng đánh giá bản thân trong kính thủy tinh ở phòng một lúc...
Kiểu dáng quần áo có phần giống với Thược Dược, thoạt nhìn có vẻ không hợp với thời đại này.
Không giống như những bộ trước cao quý thánh khiết, trang nhã ôn uyển, sau khi mặc bộ quần áo này vào, trông ngoan ngoãn động lòng người, ừm, có một loại gợi cảm khác.
Bởi vì đường nét của quần áo, càng rõ ràng hơn.
Dương Thiền cảm thấy nó rất đẹp, nàng rất thích.
Nhìn một hồi, nàng kích động chạy xuống lầu, đi tới trước mặt Lý Nguyên, xoay một vòng: “Thế nào, nhìn có đẹp không?”
Chiếc váy lá sen nở bung như những cánh hoa, lúc này trông Dương Thiền đẹp như cánh bướm bay lượn giữa muôn hoa.
Tuy nhiên, Lý Nguyên nhìn Dương Thiền cau mày.
“Sao vậy?”
Dương Thiền nhìn lại chính mình, có chuyện gì sao?
Lý Nguyên nhìn Dương Thiền suy nghĩ một chút, lập tức lấy ra một chiếc khăn tuyết trắng, sau đó để Dương Thiền đặt tay trước mặt, hắn treo khăn lên cánh tay Dương Thiền.
Lại nhìn Dương Thiền, không khỏi hài lòng gật đầu: “Như này mới đúng.”
Dương Thiền: “...”
Nàng nhìn chiếc khăn trên tay, được, giờ nàng đã thực sự trở thành một chạy đường rồi.
Nữ chạy đường!
Sau khi thiết kế lại hình tượng của Dương Thiền, Lý Nguyên để Dương Thiền đi lên tùy tiện tìm một phòng khách để nghỉ.
Còn hắn cũng về phòng mình nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, khách điếm trở nên yên tĩnh.
Dương Thiền nằm trong chăn ấm áp, cảm giác thân tâm như được bao bọc bởi bông gòn mềm mại, có vẻ vô cùng thoải mái và an toàn.
Trong quá khứ, hoặc là ngồi thiền và tu hành, hoặc là làm mưa và chữa bệnh cho những người gần núi Hoa Sơn.
Nàng không biết mình đã bao lâu không nằm trên giường nghỉ ngơi rồi.
Thật hy vọng có thể sống với hắn như thế này mãi mãi.
Dương Thiền trong lòng âm thầm cầu nguyện, lập tức nhắm mắt lại…
Ngày hôm sau.
Một hòa thượng vạm vỡ và đẹp trai, một tay cầm bát khất thực, tay kia cầm thiền trượng, điềm tĩnh bước đi trên đại lộ Trường An.
Người đi đường không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy hòa thượng.
“Này, đây không phải là Pháp Hải thiền sư, trưởng lão chùa Kim Sơn sao?”
“Nghe nói Pháp Hải thiền sư ở Kim Sơn tự đã mấy trăm tuổi rồi, không biết có thật hay không?”
“Dù sao, ta đã nghe nói về những việc làm của Pháp Hải Thiền sư từ thế hệ ông nội của ta.”
“Pháp Hải Thiền Sư đẹp trai quá.”
Pháp Hải không để ý xung quhắn nghị luận, hắn đi về phía trước không chậm lại, mỗi bước đi khoảng cách đều giống nhau, giống như lấy thước đo, có vẻ cực kỳ chuẩn mực.
Một lúc sau, Pháp Hải đến phía đông thành phố, trước một khách điếm trong ngõ nhỏ.
“Có gian khách điếm.”
Nhìn tên khách điếm, Pháp Hải không lập tức bước vào, mà lâm vào trầm tư.
Ngày hôm qua, Đột Quyết đã bị một vụ nổ lớn quét sạch, việc này không chỉ chấn động thế tục mà còn khơi dậy những cuộc thảo luận lớn trong giới tu sĩ.
Mọi người đều không nghĩ ra, rốt cuộc là loại phù văn pháp khí gì, ngay cả long khí và vận khí quốc gia cũng không thể khắc chế?
Nếu hắn thông thạo phương pháp này, chẳng phải hắn có thể điều khiển vương quốc thế giới loài người theo ý muốn sao?
Ôm mục đích này, trong một khoảng thời gian, gần như tất cả các giáo phái tu sĩ gần Trường An đều có hành động, cố gắng tìm ra bí mật về sự tiêu diệt hoàn toàn của người Đột Quyết.
Pháp Hải thân là hộ pháp mà Phật môn an bài ở Trường An, Pháp Hải đương nhiên rất quan tâm đến vấn đề này, vì vậy hắn đã bí mật điều tra nó trong một đêm.
Mặc dù Đường Vương và các quan đại thần trong triều giữ kín chuyện này không chịu tiết lộ nhưng Pháp Hải vẫn tìm ra được một số mhắn mối sau khi phân tích tung tích của Đường Vương.
Hắn phát hiện ra rằng trong khoảng thời gian này, Đường Vương thường đến một khách điếm ở phía đông thành Trường An, đi vào trong vài giờ, cũng không biết làm gì ở đó.
Pháp Hải đột nhiên cảm thấy khách điếm này thật kỳ lạ.
Mặc dù, hắn vẫn không biết liệu chuyện Đột Quyết có liên quan gì đến khách điếm này hay không, nhưng tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua khách điếm này.
Vì vậy, mới sáng sớm hắn đã đến để tìm hiểu tình hình.
Sau khi cân nhắc một lúc, Pháp Hải bước vào khách điếm.
“Leng keng leng keng...”
Qua rèm cửa, tiếng chuông gió vui tai vang lên.
Nghe tiếng chuông gió, Pháp Hải không khỏi dừng lại.
hắn có cảm giác rằng âm thhắn của chiếc chuông gió giống như tiếng Thiền và huyền bí như hắn đã nghe Như Lai thuyết pháp ở Linh sơn trước đây, điều này khiến hắn cảm thấy như mình muốn đi vào giác ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận