Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1699 - Người này cũng xấu quá đi! (2)

Hắn biết rõ đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi.
“Chỉ là người xấu xí này rốt cuộc là ai? Nàng tới chỗ ta có mục đích gì?”
Sau khi Hoàng Dung trốn ra, lo lắng đối phương sẽ truy kích, thế là lại chạy như bay trong hẻm nhỏ một lúc lâu.
Chẳng qua, theo nàng vận chuyển pháp lực, nàng phát hiện trong cơ thể trở nên càng thêm khô nóng.
Khuôn mặt cũng trở nên rất nóng.
Giống như lên cơn sốt.
Chuyện này khiến nàng rất không dễ chịu.
“Chẳng lẽ ta lại trúng độc?”
Hoàng Dung ngờ vực nói.
Nàng đã sớm tu luyện đến cảnh giới bách bệnh bất xâm, đương nhiên sẽ không cho rằng mình thực sự lên cơn sốt.
Nghĩ đến trúng độc, Hoàng Dung lại nghĩ đến miệng lạp xưởng của mình.
Tức khắc vẻ mặt tức giận khó yên, hàm răng cũng vang lên tiếng “ken két”.
Không ngờ, cả ngày đi săn nhạn, hôm nay lại bị nhạn chọc mù mắt, lại chủ động ăn trộm độc dược của người khác, thậm chí còn đồ ăn vặt làm từ độc dược! Việc này nếu bị truyền đi, chỉ sợ bị người ta cười đến rụng răng.
"Cái này, bổn tiểu thư nhất định phải đoạt lại!”
"Cái túi giấy dầu đó là của người lùn kia. Mà người lùn, hẳn là lấy được từ trong khách điếm. Ta phải đi khách điếm, để cho bọn họ giải độc tố trên môi, nếu không cứ luôn có một cái miệng lạp xưởng, ta làm sao có thể gặp người?”
Sau khi hạ quyết tâm, Hoàng Dung không đến khách điếm ngay.
Thay vào đó nàng trở về toà nhà hoang trong nội viện, dùng nước lạnh tắm rửa một cái.
Một là để loại dơ bẩn trên cơ thể, hai là giảm nóng cho chính cơ thể nàng.
Chỉ là, dơ bẩn thì dễ dàng gột rửa, nhưng tà hoả trong trong cơ thể, lại không cách nào biến mất.
Nàng cũng cố gắng luyện công, đều muốn loại trừ tà hoả này.
Đáng tiếc, khi nàng không luyện công thì không sao, cứ mỗi lần luyện công, ngược lại càng thêm khó chịu.
Nàng phải tranh thủ thời gian thôi.
Cũng may, tà hoả này tuy làm cho Hoàng Dung khó chịu, nhưng không phải là không chịu đựng được.
Nếu như không có cách nào loại trừ, trước tiên đành như vậy.
Còn là "miệng lạp xưởng" quan trọng hơn.
Nàng có thể chịu nóng đến chết, nhưng không bao giờ có thể chấp nhận xấu xí!
Hoàng Dung tắm rửa xong, lại thay một bộ y phục đai lưng bằng gấm trắng tinh.
Dáng người thướt tha, lắc lư yểu điệu.
Đáng tiếc, là không thể nhìn mặt.
Một khi nhìn mặt, ánh mắt sẽ không thể khống chế mà đổ dồn vào hai "lạp xưởng lớn" phía trên.
Hoàng Dung cũng không thể nhìn vào chính khuôn mặt mình.
Nàng đành dùng một tấm khăn lụa trắng, đem che chắn mặt mình, chỉ lộ ra một đôi mắt thông minh và sáng ngời, một cái trán trắng như tuyết.
Như vậy liền đẹp mắt hơn nhiều!
Hoàng Dung rời khỏi hoang viện, đi thẳng tới hướng khách điếm.
Đi một quãng đường, chỉ chốc lát sau, nàng lại đến ngôi khách điếm xa lạ phía trước đó.
Hoàng Dung định thử lại lần nữa xem có vén được màn cửa hay không.
Nếu như không thể, nàng chỉ có thể xem liệu có thể vào bằng cách lật cửa sổ không.
Nếu như lật cửa sổ cũng không vào được, vậy đừng trách nàng dùng thủ đoạn cuối cùng—giả vờ mang thai, đến tìm tên lưu manh cặn bã.
Tóm lại, biện pháp nàng có rất nhiều!
Bàn tay Hoàng Dung thi triển pháp lực, vươn tới hướng màn cửa.
Nàng cho rằng, chính mình cần phải chăm chỉ luyện công pháp hơn nữa.
Tuy nhiên, điều mà khiến nàng không nói nên lời là, nàng vậy mà dễ dàng sốc được màn cửa lên.
Một chút sức cũng không mất.
Có vẻ lúc trước nàng nhấc không lên nổi màn cửa, là nàng xuất hiện ảo giác.
Sau nhiều lần chuẩn bị, kết quả đều không có công dụng, trong lòng Hoàng Dung sinh ra một chút mất mát.
Lãng phí tế bào não của nàng!
Chẳng lẽ, nguyên nhân là do ta giả bộ thay đổi?
Đối phương không nhận ra ta là tiểu khất cái đấy chứ?
Đúng, nhất định là như vậy.
Hắc hắc, chủ nhân của khách điếm này, thật sự là mù rồi!
Trong khách điếm rất yên tĩnh, Hoàng Dung không thấy “nam nhân thích sạch sẽ”.
Chuẩn xác hơn mà nói, nàng không trông thấy dù chỉ là một bóng người.
Trong khi nghĩ về điều đó, hai bàn tay nhỏ vắt sau lưng, đắc ý đi vào khách điếm.
Đánh giá tệ!
"Người đâu? Trốn ở nơi nào? Các ngươi không làm ăn nữa à?”
Hoàng Dung đi tới quầy trọ, lớn tiếng kêu lên.
Nàng chú ý tới, trên quầy trọ có một túi giấy dầu.
Đúng là lúc trước, Võ Đại Lang đã làm bánh vừng.
Hoàng Dung đợi một lúc, nhưng không ai trả lời.
Chứ nói chi là chạy ra chào nàng.
Hoàng Dung: “….”
Ba vạch đen hiện trên trán nàng.
Nàng thậm chí còn không biết, cái khách điếm này làm sao vẫn có thể tồn tại, vẫn có thể buôn bán.
Nếu như không phải khách điếm này, được quét dọn vô cùng sạch sẽ, sắp xếp đồ đạc, nhìn xem cũng có người sinh hoạt, nếu không thì, nàng thật sự hoài nghi, khách điếm này vốn dĩ không có người?
Không còn cách nào khác, Hoàng Dung đành tự mình đi dạo trong khách điếm.
Hy vọng có thể tìm ra người sống.
Khi cô đi đến sân sau, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng động.
Hình như có người đang xào rau.
Hoàng Dung lập tức lần theo âm thanh mà tìm.
Trong căn bếp sạch sẽ ngăn nắp lạ thường, nhìn thấy một người khiến nàng phải nghiến răng nghiến lợi.
Chính là người ghét bỏ nàng bẩn, còn làm cho nàng gặp xui xẻo không ngừng, "nam nhân thích sạch sẽ”.
Lúc này, người nam nhân thích sạch sẽ kia, đã thay đổi một bộ y phục trắng, mặc một chiếc tạp dề trắng, đầu mang theo một chiếc mũ màu trắng, đang xào rau.
Không hổ là nam nhân thích sạch sẽ, Hoàng Dung nhìn vào bộ y phục của đối phương, vậy mà không tìm ra một chút vết bẩn nào.
Chỉ thấy người nam nhân thích sạch sẽ này đi lại nhẹ nhàng, uyển chuyển, trông rất thích mắt, chưa kể, còn rất đẹp trai!
Phi! Hắn không đẹp trai!
Hoàng Dung nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ kỳ lạ vừa nảy ra trong đầu.
Nàng không thể bị vẻ bề ngoài của kẻ thù đánh lừa!
Nàng chỉ vào Lý Nguyên quát: “Thích sạch sẽ… Ặc, ngươi vậy mà lại trốn ở chỗ này, để ta dễ dàng tìm được!”
Gần như gọi ra biệt danh được đặt cho đối phương.
Lý Nguyên lắc cái nồi, liếc nhìn Hoàng Dung, bình tĩnh nói một câu: “Ta cũng đâu có trốn.”
Hoàng Dung nghe Lý Nguyên trả lời, nhìn thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, hơi nghi ngờ trừng mắt nhìn: "Ngươi biết ta là ai sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận