Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1768 - Này còn có thiên lý không vậy? (2)

Hoàng Dung: “Có, các ngươi định ở bao lâu, định ở một tháng giống như Quách Tĩnh sao?”
Triệu Tri Dịch không nghĩ ngợi nói: “Do cô nương quyết định.”
Hoàng Dung: “Nếu như do ta quyết định, vậy thì để các ngươi ở một trăm năm.”
Triệu Tri Dịch: “...”
Hắn không ngờ Hoàng Dung lại được nước tiến tới như vậy.
Hắn giật khóe miệng, cười khổ nói: “Cô nương nói đùa, bọn ta ở trọ cũng không phải là mua nhà, sao ở một trăm năm được?”
Hoàng Dung hỏi ngược lại: “Không phải ngươi nói do ta quyết định sao?”
Triệu Tri Dịch sửa lời nói: “Vậy hay là ở một tháng trước. Không biết bao nhiêu tiền?”
Hoàng Dung: “Một ngày hai mươi lượng bạc, ba bữa cơm tự mình giải quyết.”
Phụt!
Triệu Tri Dịch còn chưa tỏ vẻ gì, Dương Chí bên cạnh lại không nhịn được phun ra một ngụm nước.
Hắn nhìn Hoàng Dung, nghẹn ngào kêu lên: “Cái gì, hai mươi lượng bạc một ngày, vậy cũng quá mắc đi? Khách điếm bình thường ở một ngày chỉ cần một hai trăm đồng tiền là được, còn bao cả bữa sáng nữa.”
Hoàng Dung thản nhiên nói: “Ngươi cũng nói đó là khách điếm bình thường, sao có thể lấy khách điếm bình thường so với khách điếm bọn ta được?”
Quách Tĩnh cũng lên tiếng nói với Dương Chí: “Đúng là khách điếm này thu phí có hơi cao, chẳng qua hoàn cản thật sự rất tốt, hoàn toàn xứng với giá tiền này.”
Hoàng Dung thấy Quách Tĩnh cũng lên tiếng giúp mình, không khỏi đắc ý nhún vai với Dương Chí: “Ngươi xem, bạn của ngươi cũng cảm thấy đáng giá.”
Bỗng nhiên Dương Chí chỉ vào bảng giá đặt trên quầy, nói:
“Chẳng phải phía trên này viết mười lượng bạc một ngày sao? Có phải hai mươi lượng bạc đâu?”
Quách Tĩnh nhìn bảng giá, chớp mắt.
Đúng vậy, không phải bảng giá này viết mười lượng bạc một ngày sao?
Tại sao Hoàng cô nương thu của ta hai mươi lượng bạc một ngày?
Còn nữa, tại sao ta đã ở mấy ngày rồi, đều không phát hiện bảng giá này?
Là mắt của ta nên đi hiến rồi sao?
Hoàng Dung mặt không đổi sắc, tim không đập loạn đối mặt với chất vấn của Dương Chí, ánh mắt nghi ngờ của Quách Tĩnh, trả lời: “Gần đây là mùa du lịch cao điểm, bảng giá chỗ bọn ta đã được điều chỉnh, chỉ là bảng giá vẫn chưa kịp thay đổi.”
“Thì ra là như thế.”
Quách Tĩnh tin tưởng: “Ta đã nói Hoàng cô nương chắc chắn sẽ không lừa gạt người ta mà.”
Hoàng Dung: “...”
Vậy mà cũng tin, quả nhiên là kẻ ngốc.
Dương Chí còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Tri Dịch lại giành trước một bước, ngăn cản hắn tiếp tục mở miệng.
Ở lại khách điếm còn trả giá, điều này cũng quá low rồi, đây chẳng phải là khiến mỹ nữ xem thường sao?
Sao có thể?
Dù sao thì hiện tại chúng ta cũng là đại lão Chuẩn Thánh, phải có khí thế!
Triệu Tri Dịch trực tiếp móc ra hai thỏi vàng to bằng nắm tay người lớn, đặt ở trên quầy, sau đó hào phóng nói với Hoàng Dung: “Cho ta hai phòng, không thiếu tiền.”
Hoàng Dung thấy dáng vẻ hào phóng của Triệu Tri Dịch còn ngốc nghếch hơn cả Quách Tĩnh trước đó, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Quả nhiên là kẻ ngốc, xem ra lại kiếm một khoản lớn.
Hoàng Dung nhận thỏi vàng, lấy cho Triệu Tri Dịch hai chìa khóa phòng.
“Phòng ở lầu hai, liền kề phòng của Quách Tĩnh, các ngươi tự đi lên để hành lý đi.”
Triệu Tri Dịch chớp mắt: “Cô nương không đích thân dẫn bọn ta lên sao?”
Ý thức phục vụ này không xứng với mức giá này!
Hoàng Dung thản nhiên nói: “Chỉ mấy bước chân, có gì mà dẫn chứ?”
Ý thức phục vụ quá kém!
Trong lòng Triệu Tri Dịch chửi bới một câu, cũng không nói thêm gì, lập tức đi theo Quách Tĩnh và Dương Chí lên lầu hai.
Thấy mấy người họ đi lên lầu, Hoàng Dung không khỏi vỗ ngực của mình, thở dài một hơi.
Nàng nói với Lý Nguyên: “Cũng may bổn cô nương phản ứng nhanh, suýt chút nữa thì lộ rồi.”
Nàng lại lộ vẻ đắc ý:
“Nhưng đạo sĩ đó cũng là một kẻ ngốc giống như Quách Tĩnh, người ngốc lắm tiền điển hình, không làm thịt thì phí quá.”
Lý Nguyên đưa lòng bàn tay về phía Hoàng Dung: “Mang qua đây.”
“Cái gì?”
Hoàng Dung nghi hoặc nói.
Trong lúc nói chuyện, nàng rút bàn tay cầm thỏi vàng vào ống tay áo.
Lý Nguyên: “Đừng giả ngốc nữa, đương nhiên là tiền phòng rồi.”
Hoàng Dung móc thỏi vàng ra một cách không tình nguyện, đặt ở quầy một cách luyến tiếc, hơn nữa còn nhắc nhở Lý Nguyên: “Trong này có một nửa là của ta.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi là một tạp dịch, người khác trả tiền phòng, làm gì có một nửa của ngươi?”
Hoàng Dung gấp gáp: “Đây là trúc gạch ta kiếm được.”
Lý Nguyên: “Nhưng ngươi chỉ là tạp dịch.”
Hoàng Dung không nói nên lời.
Lý Nguyên cảm thấy vẫn nên cho nhân viên chút ngọt, như vậy nhân viên làm việc sẽ tích cực hơn.
Vì vậy, hắn an ủi Hoàng Dung: “Cố gắng làm, đừng nản lòng, đợi kiếm được tiền, phấn đấu năm tới mua nhà bên cạnh, ta sẽ mở thêm một khách điếm.”
Hoàng Dung kích động nói: “Được.”
Đợi đã, hắn mở thêm một khách điếm thì liên quan gì đến ta?
Chẳng phải ta vẫn là tạp dịch sao?
Tên Hoàng Thế Nhân đáng ghét này!
...
Triệu Tri Dịch và Dương Chí bước vào phòng dưới sự dẫn dắt của Quách Tĩnh.
Bọn họ đánh giá bố cục và bố trí trong phòng đôi chút.
Triệu Tri Dịch không khỏi âm thầm gật đầu.
Căn phòng này quả thật không tồi.
Cửa sổ sáng bóng, đồ nội thất có tạo hình cổ xưa duyên dáng, quan trọng là trong phòng thật sự có phòng tắm và vệ sinh riêng.
Quả thực khó có.
“Hì hì.”
Dương Chí đánh giá bên trong phòng tắm, mặt tường và sàn nhà được chạm khắc bằng ngọc trắng cùng với mấy tấm gương lưu ly cao khoảng một người, không khỏi chậc chậc cảm thán: “Nhìn không ra đó, khách điếm này bề ngoài tầm thường, trang trí lại chú trọng như thế, chỉ sợ trong những Vương phủ đó cũng chỉ có thế thôi.”
Quách Tĩnh trả lời:
“Vương phủ của Đại Đường quốc có chú trọng như vậy hay không thì ta không biết, dù sao thì Vương phủ của Đại Mạc quốc thì không như vậy.”
Triệu Tri Dịch nói: “Với trang trí của căn phòng này, một ngày hai mươi lượng bạc cũng hợp lý.”
Triệu Tri Dịch đánh giá căn phòng một lúc, rồi hỏi Quách Tĩnh: “Lý công tử có thể suy đoán mà ngươi nói chính là người phía sau quầy sao?”
Quách Tĩnh gật đầu: “Chính là hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận