Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 122 - Muội muội thối tham ăn!

Vẻ mặt Hậu Thổ lại có chút làm khó: “Trước mặt các Thánh Nhân khác, ta đã nói cho ngươi quả vị Phong Đô Đại Đế, bây giờ ngươi không muốn, giờ lại như thế nào cho phải, trong một thời gian ta không tìm được người có thể đảm nhiệm Phong Đô Đại Đế.
Phong Đô Đại Đế không phải người bình thường là có thể làm được, nếu như tu vi không được, theo hầu không nổi, gần như là không thể phục vụ chúng sinh.
Lý Nguyên không quan tâm, loại chuyện nhỏ nhặt này, còn không quan trọng bằng việc hắn chiên khoai tây, hắn không quan tâm.
Ðát Kỷ nghe vậy, tâm tư cũng... linh hoạt lên.
Nếu ca ca thối không cần, ta đây sẽ để Quy Linh sư tỷ hoặc Vô Đương sư tỷ tới đảm nhiệm Phong Đô Đại Đế, chắc chắn hai sư tỷ cực kỳ vui mừng, đến lúc đó ta lại nhân cơ hội khiến các nàng gả cho ca ca, các nàng cũng không dễ từ chối.
Kể từ đó, nước phù sa còn không chảy ruộng người, quả thực một mũi tên hạ hai chim.
Hắc hắc, ta thật thông minh! Nghĩ tới đây, nàng vội vàng thân mật lôi kéo tay Hậu Thổ, nói: “Hậu Thổ tỷ tỷ, nếu không ta đề cử một người cho ngươi.”
“Người nào?” Hậu Thổ hỏi.
Ðát Kỷ: “Sư tỷ của ta, tu vi nàng cao thâm, thừa sức đảm nhiệm Phong Đô Đại Đế.”
Hậu Thổ cũng không có người nào để chọn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Nếu quả thật thích hợp, vậy theo ý ngươi!”
Ôi! Trong lòng Ðát Kỷ lập tức hoan hô một tiếng.
Nàng vội vàng nói: “Các ngươi từ từ tán gẫu, ta phải đi nói chuyện này với sư tỷ.”
Nói xong, nàng cũng không đợi Hậu Thổ và Lý Nguyên trả lời đã vội vã bay về phía Đông Hải, ngay cả y phục cũng không lo thay…
Hỏa Vân động.
Một đạo nhân mặc bộ đồ vân quang bát quái xanh tím, đầu đội mũ quan tím vàng lơ lửng bay tới từ phía trên, trực tiếp rơi vào trong Hỏa Vân động.
Tay đạo nhân cầm một cây phất trần, thân hình cao lớn cao to, sắc mặt hồng nhuận như trẻ sơ sinh sáng lên, dưới cằm có chòm râu tung bay trong gió, ánh mắt tựa như điện, lộ ra vẻ phong thần tuấn lãng, thần thái phấn chấn.
Người này tên là Trấn Nguyên Tử.
Bởi vì kiếp trước Nông thị Địa Hoàng Thần và Hồng Vân lão tổ có quan hệ tốt, vì vậy thường xuyên đến Hỏa Vân động thăm Thần Nông thị.
Thường xuyên qua lại, hắn, Phục Hy và Hiên Viên thị cũng đã trở thành bạn tốt.
Lần này Trấn Nguyên Tử tới Hỏa Vân động chính là thăm Tam Hoàng.
Tiến vào động phủ, Trấn Nguyên Tử lập tức nhìn thấy Phục Hy đánh đàn ở một bên, mà Thần Nông và Hiên Viên lại đánh cờ ở một bên.
Nghe thấy tiếng đàn của Phục Hy, Trấn Nguyên Tử không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Quả thực khúc đàn này tuyệt đẹp trước nay chưa có.
“Cầm kỹ của Phục Hy đạo hữu lại có đột phá, tiếng đàn này lại khiến ta nghe được không khỏi như si như say.”
“Ai!”
Nhưng đối mặt khen ngợi của Trấn Nguyên Tử, Phục Hy lại thở dài.
“Chút cầm kỹ của ta tính là gì so với Lý Nguyên tiểu hữu, còn kém xa lắm.”
Trấn Nguyên Tử cả kinh suýt nữa rớt cằm trên mặt đất, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên rắm thối Phục Hy tự nói cầm kỹ mình không bằng người khác.
Hắn khiếp sợ nói: “Cầm kỹ của người nào thật hay giả, còn có thể so với qua được ngươi này… Cầm hoàng”
Phục Hy cảm khái nói: “Trước kia, ta cũng cho là cầm kỹ của mình thiên hạ vô song, sau khi nghe cầm kỹ của Lý Nguyên tiểu hữu, giờ ta mới hiểu được, bản thân cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”
Hắn chỉ vào trên bàn đàn tranh: “Cái thanh này… Đàn tranh, còn có Tề Thiên Đại Thánh ta mới đàn, đều là Lý Nguyên tiểu hữu sáng tác, khúc tình này, khiến người ta ngửa cổ ngưỡng mộ.
Thì ra đàn và khúc này là người khác sáng tác, chẳng trách được.
Lý Nguyên, Trấn Nguyên Tử lập tức nhớ cái tên này, cũng không khỏi sinh ra mấy phần tò mò đối với người này.
Trên mặt Phục Hy đột nhiên lộ ra một tia u oán: “Ài, cũng trôi qua lâu như vậy, tại sao Lý Nguyên tiểu hữu còn chưa đến, xem ta có phải quên mất người nhà hắn.”
Ọe! Trấn Nguyên Tử cố gắng nhịn xúc động muốn ói xuống, nhanh chóng đi tới Thần Nông và Hiên Viên bên này.
Trấn Nguyên Tử nhìn thấy hai người đang đan cài từng đường cờ, không khỏi tò mò hỏi: “Hai người đang làm gì?”
“Cái này gọi là cờ vây, vô cùng thú vị.”
Thần Nông vừa chơi vừa đáp.
Thế cục trên bàn cờ vô cùng bất lợi đối với Hiên Viên thị, gấp đến độ Hiên Viên thị không ngừng bứt tóc.
Trấn Nguyên Tử quan sát một lúc... Hai người đánh cờ, lập tức cảm thấy cờ vây này huyền diệu không thôi, nhưng ẩn chứa chí lý trời đất, thế Càn Khôn.
Hắn kinh ngạc hỏi Thần Nông: “Cờ vây này là ngươi phát minh đấy sao? Quả thực tuyệt không thể tả, lại còn dùng một cái bàn cờ nho nhỏ biểu hiện cả thế Càn Khôn trời đất...
Thần Nông trực tiếp lắc đầu nói: “Vật huyền diệu như thế, dĩ nhiên không phải là ta phát minh.”
“Đây là do Lý Nguyên tiểu hữu phát minh.”
Hiên Viên thị nhận một câu.
Lại là Lý Nguyên! Sau khi Trấn Nguyên Tử nghe thấy cái tên này lần nữa, không khỏi càng khiếp sợ và tò mò.
Rốt cuộc là đại năng kinh thái tuyệt diễm bực nào…, mới có thể phát minh ra cờ vây huyền diệu mức này. Chỉ chốc lát sau, Hiên Viên thị thua ván cờ này.
Thần Nông mừng rỡ nhếch miệng.
Hiên Viên thấy dáng vẻ Thần Nông đắc ý, có phần không cam lòng nói: “Hừ, ngươi đừng đắc ý, đợi Lý Nguyên tiểu hữu tới, ta thỉnh giáo hắn mấy chiêu bố cục, nhất định có thể giết được ngươi không còn mảnh giáp nào!”
Thần Nông cười nói: “Ngươi có thể thỉnh giáo hắn, ta không thể thỉnh giáo chắc!”
Trấn Nguyên Tử thấy hai người kết thúc đánh cờ, lập tức lấy bảo bối của mình ra - quả nhân sâm cho Tam Hoàng thưởng thức.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, quả nhân sâm vừa lúc chín, ta mang đến mấy cho các ngươi.”
Mọi người lập tức vây tại một chỗ nhâm nhi thưởng thức.
Trước kia, Tam Hoàng ăn nhân sâm đều khen không dứt miệng, nhưng lúc này, Tam Hoàng lại có vẻ mất hết hứng thú.
“Ài, không biết lúc nào lại có thể ăn lẩu do Lý Nguyên tiểu hữu làm?”
Phục Hy chép miệng nói.
“Ta muốn uống Thanh Phong Túy và Bách Hoa tửu do Lý Nguyên tiểu hữu sản xuất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận