Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1413 - Đương nhiên không có ý kiến gì! (2)

Điều này khiến hắn hiểu được rằng, hắn đối phương rốt cuộc có bao nhiêu chênh lệch.
Đại Đạo chí cao quả nhiên là khủng bố.
Ta là Thiên Đạo chí cao, không cần phải nói, không có chút sức phản kháng nào.
Thậm chí đối phương ở đâu cũng không cảm nhận được.
Thật sự có hơi kinh người.
Mặc dù hiện tại ta không bằng hắn nhưng chỉ cần đợi một thời gian nữa, ta nhất định sẽ vượt qua được hắn!
Nếu ta đã có thể luyện đến Thiên Đạo chí cao trong vòng mười vạn năm.
Thì trong tương lai, ta chắc chắn sẽ luyện được tới Đại Đạo chí cao.
Thậm chí là vượt qua Thiên Đạo chí cao!
Đến lúc đó, không ai có thể khiến ta thần phục nữa!
Liễu Phàm thầm thề.
Hắn cũng thật sự có tự tin này.
Vì hắn có một “hệ thống quét rác sẽ trở nên mạnh hơn”!
Đúng vậy, trong người Liễu Phàm cũng có một hệ thống.
Mười vạn năm trước, hồn của hắn xuyên vào một lão hòa thượng quét rác ở Minh Sơn tự, cùng lúc đó kích hoạt hệ thống quét rác sẽ trở nên mạnh hơn.
Trong mười vạn năm này, Liễu Phàm không hề bước chân ra khỏi Minh Sơn tự, trừ việc thỉnh thoảng ra vẻ với mấy tên hòa thượng trước mặt ra, mỗi ngày hắn đều chăm chỉ quét rác.
Chẳng qua là xảy ra trận chiến giữa Thần Phật.
Thiên Đình và Phật môn công phạt lẫn nhau, Minh Sơn tự lại vừa hay nằm trong phạm vi thế lực của Thiên Đình.
Liễu Phàm vì bảo vệ Minh Sơn tự, không thể không ra tay ngăn cản hành động diệt Phật của Thiên Đình.
Đương nhiên khi đối phó với nhóm Dương Thiền hắn cũng có ý làm màu.
Nếu không hắn sẽ không gây ra trận chiến lớn như vậy khiến tam giới đều biết.
Chung quy đã quét rác được mười vạn năm, hắn cảm thấy dù không luyện tới Đại Đạo thì cũng đã là người mạnh nhất Hồng Hoang rồi.
Đã đến lúc xuất quan, làm chư thiên chấn động, khiến vạn tộc lóa mắt rồi.
Đáng tiếc là còn chưa kịp hoàn thành đã đá phải miếng sắt.
Ai, nhớ tới là muốn rớt nước mắt!
Liễu Phàm thở dài trong lòng.
Tuy trong đầu Liễu Phàm đã chạy qua vô số ý nghĩ nhưng trên mặt hắn không biểu lộ ra điều gì.
Hắn nói với Tiểu Tê Tử: “Không biết ta có thể tới bái phỏng cha nuôi của ngươi một chút không? Để được tận mắt nhìn thấy phong thái của một Đại Đạo chí cao?”
Liễu Phàm vô cùng hiếu kỳ với vị Đại Đạo chí cao kia.
Hắn cũng thật sự muốn đến gặp Lý Nguyên để xem vị Đại Đạo chí cao thần bí này, rốt cuộc có dáng dấp như thế nào?
Thế nên những lời này không phải là lời nói khách sáo mà thật sự là lời tận đáy lòng của hắn.
Tiểu Tê Tử: “Nếu ngươi muốn gặp hắn thì cứ đến Trường An tìm hắn là được. Chỉ cần đến Trường An, ngươi tự nhiên sẽ thấy hắn.”
Liễu Phàm gật đầu: “Được, có cơ hội ta sẽ đến bái phỏng.”
Tiểu Tê Tử nói với Dương Thiền: “Nghĩa mâu, ngươi về Trường An với ta hay muốn tiếp tục ở lại Bắc Câu Lô Châu?”
Dương Thiền bất đắc dĩ nói: “Ta muốn về nhưng chiến sự ở Bắc Câu Lô Chân vẫn chưa thỏa, ta thân là chủ soát một phương, sao có một mình rời đi.”
Tiểu Tê Tử gật đầu: “Vậy ta về trước.”
Nó xong, chỉ thấy thân hình nàng lóe lên, trực tiếp hòa vào hư không, biến mất không thấy tâm tích.
Có điều Trương Khai Thái cảm giác được, lúc rời đi Nữ hoàng Tiên đường dường như đã nhìn hắn một cái.
Ánh mắt thâm sâu, tựa như đã nhìn thấu hết tất cả bí mật của hắn khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Nhưng có lẽ đây chỉ là ảo giác của hắn mà thôi?
Sao nàng có thể nhìn thấu được bí mật của ta?
Trương Khai Thái tự an ủi chính mình.
Hạo Thiên vẻ mặt cung kính nói với Liễu Phàm: ‘Sau này, Thiên Đình sẽ không chủ động tiến vào Minh Sơn tự quấy rầy tiền bối thanh tu nữa.”
Liễu Phàm mặt không biểu tình.
Thế nhưng Hạo thiên và Dao Trì phát hiện, pháp lực của bản thân đã khôi phục lại.
Bọn họ lập tức hiểu ra, Liễu Phàm đã bỏ qua cho họ rồi.
Trong lòng Hạo Thiên vui mừng khôn xiết, hắn vội cảm tạ: “Đa tạ tiền báo khoan hồng đại lượng, vậy chúng ta xin cáo từ.”
Nói xong, Hạo Thiên và Dao Trì trước tiên lùi về sau hai bước, sau đó quay người cùng nhóm Thất Tiên Nữ, Dương Thiền rời khỏi Minh Sơn tự.
Trong nháy mắt, hiện trường chỉ còn lại mấy người Tây Phương Nhị Thánh, Như Lai và Liễu Phàm.
Diệu Giác cũng đã đuổi những hòa thượng xung quanh đi.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lúc này nhìn Liễu Phàm mà thấy chột dạ.
Vừa rồi vì giận mà mở miệng chế giễu Liễu Phàm vài câu, bây giờ pháp lực của Liễu Phàm đã khôi phục lại, không biết có trả thù họ không đây?
Ai, sớm biết như vậy đã không lắm lời rồi!
Phải biết, họa từ miệng mà ra!
“Chuyện kia, tiền bối…”
Chuẩn Đề Đạo Nhân vẻ mặt cẩn trọng nhìn Liễu Phàm, thử thăm dò nói: “Bọn ta không quấy rầy thanh tu của tiền bối nữa, cái từ.”
“Chậm đã, các ngươi khoan hãy đi.” Liễu Phàm mở miệng, ngăn lại ý định rời đi của Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nghe vậy càng chột dạ hơn.
Tiếp Dẫn vẻ mặt đưa đám nói: “Tiền bối, vừa bọn ta đúng là miệng xấu, mong tiền bối có thể đại nhân đại lượng không chấp nhất với tiểu nhân.”
“Bép.”
Chuẩn Đề đạo nhân chủ động đánh vào miệng mình,
“Đều tại ta miệng thối, không thì để ta tự vả miệng mấy cái.”
Vừa nói hắn vừa đánh mình mấy bạt tai.
Lúc này, Liễu Phàm mở miệng: “Không cần khẩn trương, ta chỉ có vài việc muốn hỏi các ngươi các ngươi thôi.”
Phù!
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra chỉ muốn hỏi chuyện.
Nhưng hai người họ vẫn khẩn trương như cũ.
Chịu thôi, ở chung một chỗ với đại lão, muốn không khẩn trương cũng khó!
“Không biết tiền bối muốn hỏi chuyện gì?”
Tiếp dẫn đạo nhân không dám chần chờ, vội hỏi.
Liễu Phàm: “Ta muốn biết một vài chuyện của vị Đại Đạo chí cao kia. Các ngươi quen hắn từ khi nào?”
Chuẩn Đề đạo nhân: “Quen từ rất lâu rồi, từ lúc lượng kiếp Phong Thần. bọn ta đã kết giao với Lý tiền bối.”
Liễu Phàm: “Hắn là người như thế nào?”
Chuẩn Đề đạo nhân bật thốt: “Lý tiền bối khôi ngô tuấn tú, xuất chúng hơn người, nho nhã tiêu sái, toán vô dĩ sách, bình dị gần gũi, không ỷ mạnh hiếp yếu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận