Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1262 - Ngất, Tiên Thiên Đan Mộc làm củi lửa!!

Nếu như là tu sĩ có thuộc tính hỏa sử dụng, uy lực càng mạnh mẽ gấp trăm lần.
Cả trăm vạn năm cũng khó một lần gặp được tuyệt thế linh mộc này, đừng nói Tô Trường Ly thân là một Tiên Đế, cả một đời cũng chỉ may mắn gặp được một mẫu nhỏ.
Sau đó nàng đem mẫu Đan Mộc này, luyện thành một bảo kiếm Đan Mộc, làm bội kiếm bên thân của nàng.
Vì vậy, nàng đối với Tiên Thiên Đan Mộc được coi như là rất quen thuộc.
Nàng không nghĩ tới, tại nơi này vậy mà có thể phát hiện ra Tiên Thiên Đan Mộc quý giá không gì sánh được, lại còn nhiều như vậy?
Một đống này, có thể chế tạo ra bao nhiêu kiếm cấp thần đây?!
Đợi đã, không lẽ nào ta nhận sai rồi sao?
Nơi này sao có thể có nhiều Tiên Thiên Đan Mộc như vậy chứ?
Hơn nữa lại giống như đặt từng bó nằm la liệt trên đất?
Nghĩ tới điểm này, Tô Trường Ly ngay lập tức đi về phía lò sưởi, chuẩn bị bước vào, để nhìn tỉ mỉ hơn khúc gỗ ở trên đất, xem có phải là Tiên Thiên Đan Mộc hay không.
“Muội muội làm sao vậy?”
Hoàng Vĩ Kỳ chú ý đến thần sắc của muội muội thay đổi đang đi khỏi, không thể không nhanh chóng đi theo, ngạc nhiên hỏi.
Tô Trường Ly không hề trả lời câu hỏi của tỷ tỷ.
Nàng đi đến bên đống củi, cẩn thận tỉ mỉ, hết lần này đến lần khác đánh giá, nàng càng ngạc nhiên hơn, càng xem kỹ hơn, nàng càng sững sờ.
Đường vân này, kết cấu này, khí tức nóng rực phát từ trong ra ngoài, những khúc gỗ này, đích thị là Tiên Thiên Đan Mộc.
Trời ạ, này là muốn phát tài nha!
Đợi đã, đột nhiên, Tô Trường Ly chú ý tới cái gì đó.
Nàng phát hiện, ngọn lửa đang bùng cháy trong lò sưởi, vậy mà lại là lục đinh thần hỏa, nhưng gỗ đang cháy rực kia, chính là Tiên Thiên Đan Mộc!
Có thể nói, những Tiên Thiên Đan Mộc này, vậy mà thật sự là dùng để đốt lửa sao?
Tô Trường Ly chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng!
Trong lòng sinh ra một sự tức giận chưa từng có.
Là ai phung phí của trời, vậy mà lại đem linh mộc cấp thần làm củi đốt?
Ngay cả Tiên Đế, cũng không thể phá của như thế được!
Nàng nhìn vào bên trong lò sưởi, đang có Đan Mộc cháy rực, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Trăm vạn năm cũng khó thấy được bảo vật, vậy mà lại bị đốt cháy rồi!
Thật muốn bị sét đánh mà!
Có phải bọn họ, căn bản không biết đến giá trị của khúc gỗ này hay không?
Mới có thể biến nó thành củi đốt thông thường?
Chắc chắn là như vậy, nếu không thì, nếu như bọn họ biết đây là Tiên Thiên Đan Mộc, có thể luyện thành tuyệt thế pháp bảo, lý nào lại có thể không tiếc mà lãng phí như vậy được chứ?
Tô Trường Ly không thể không nghĩ nhiều, nàng vội vàng đưa tay ra, chuẩn bị đưa vào lò sưởi, đem một vài khúc Tiên Thiên Đan Mộc đang cháy ra ngoài.
Không thể tiếp tục lãng phí như vậy được.
“Ai da!”
Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc nóng lòng, Tô Trường Ly quên mất một việc.
Tu vi hiện tại của nàng, đã không còn là Tiên Đế nữa rồi.
Chỉ là một tu sĩ Tử Phủ nhỏ nhoi.
Nhưng ngọn lửa do Tiên Thiên Đan Mộc tạo ra, uy lực mạnh mẽ, nàng chưa hề chạm vào Đan Mộc, đã bị nhiệt độ của ngọn lửa phát ra, khiến cho ngón tay đau đớn không thôi.
Theo phản xạ rụt tay lại.
Vẫn phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Hoàng Vĩ Kỳ thấy muội muội ấy vậy mà đưa tay chạm vào ngọn lửa, lông tơ dựng hết cả lên, nàng lập tức đi đến bên cạnh muội muội, kéo bàn tay nhỏ của muội muội, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ, ngươi sao lại ngốc như vậy, muốn nghịch lửa sao!”
Tô Trường Ly: “…”
Ta không ngốc có được không hả?
Cũng không phải muốn nghịch lửa.
Ta là vì muốn cứu vớt bảo bối.
Hoàng Vĩ Kỳ nhìn thấy ngón tay của muội muội, lập tức gấp đến nổi rơi cả nước mắt.
Chỉ thấy ngón tay muội muội vốn dĩ trắng nõn nà như cây hành, giờ máu me be bét, một số chỗ, lộ cả xương ra ngoài.
Ngay vị trí cổ tay, cũng xuất hiện vô số mụn rộp, xem chừng vô cùng thê thảm.
“Trời ạ, đều bị phỏng đến mức này rồi, phải làm thế nào mới tốt đây?”
Hoàng Vĩ Kỳ gấp đến nổi mất bình tĩnh, nước mắt to như hạt đậu, trút xuống như mưa.
Tô Trường Ly thấy vậy, không thể không trấn an nói: “Không sao cả, tay vẫn còn, tu luyện một năm là lành lại thôi.”
Đây là vết thương do Lục Đinh Thần Hỏa gây ra, không phải là lửa bình thường, vì vậy nàng cần nhiều thời gian như vậy với có thể chữa khỏi.
Haizz, đều do tu vi hiện tại quá thấp, nếu như vẫn còn tu vi Tiên Đế, lý nào lại có thể phiền phức như vậy chứ!
“Sao lại không vấn đề gì được, tay đều bị thiêu cháy cả rồi.”
Hoàng Vĩ Kỳ thút thít nói.
Ngay lúc này, Thược Dược đến bên cạnh Hoàng Vĩ Kỳ, nàng an ủi nới: “Không sao rồi, tay của nàng ấy đã khỏi rồi.”
Hoàng Vĩ Kỳ tiếp tục khóc nói: “Sao có thể nhanh như vậy đã khỏi được…..”
Nàng nhìn vào bàn tay của muội muội, đột nhiên, tiếng khóc của nàng im bặt.
Nàng phát hiện, bàn tay của muội muội vốn dĩ bị thiêu cháy, vậy mà thật sự đã khỏi rồi.
Trở lại dáng vẻ nõn nà mịn màng như trước.
Thậm chí, Hoàng Vĩ Kỳ còn hoài nghi, bàn tay của muội muội, vốn dĩ không hề bị thương, vừa rồi nàng chỉ là gặp phải ảo giác mà thôi.
Không chỉ có Hoàng Vĩ Kỳ bối rối, Tô Trường Ly hiện tại cũng mơ mơ hồ hồ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc không lý giải được.
Nàng không hiểu được, bàn tay của mình, sao có thể không một chút dấu hiệu đã khỏi rồi, những đau đớn khó chịu cũng biến mất rồi.
Vừa rồi rõ ràng mình không làm cái gì cả mà ta?
Cũng không có bất kỳ ai làm gì đó cho mình?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Nàng lại nhìn về phía Thược Dược, đôi mắt lấp lánh.
Chuyện vừa rồi có phải có liên quan đến nàng ta?
Suy cho cùng, sau khi nàng nói bàn tay của ta đã lành rồi, tay của ta mới thật sự lành lại.
Nhưng nàng chỉ là một nha hoàn, có thể có khả năng đó sao?
Này thật không hợp lẽ thường!
“Tay của muội muội sao lại khỏi rồi?”
Hoàng Vĩ Kỳ định thần lại, nhìn muội muội, lại nhìn sang Thược Dược, ngây ngốc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận