Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1490 - Lý Tịnh nuôi tiểu tam, Na Tra thu thập chứng cứ

Sau khi Lý Tịnh đi vào bên trong thành Hà Châu, làm như không thấy cửa hàng náo nhiệt hai bên.
Chỉ thấy hắn hết sức quen thuộc xuyên qua đường cái, đi vào hẻm nhỏ, cuối cùng đi vào trong một cửa hàng không bắt mắt chút nào.
Na Tra nhìn thoáng qua bảng hiệu của cửa hàng.
‘Tiệm sách hữu duyên’
Vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc, đây vậy mà lại là một hiệu sách.
Lý Tịnh chạy xa như vậy, chẳng lẽ chính là vì đọc sách?
Hắn không phải thi thố gì cả, có cần phải cố gắng như vậy không?
Na Tra đứng ở bên ngoài hiệu sách, một tay chống cằm, hai mắt nhìn cửa hàng, suy nghĩ một lúc.
Chỉ thấy một bộ câu đối được viết gỗ thô trên trụ đá ở hai bên hiệu sách.
“Hoàng hoàng hoàn vũ hồng mông thiên địa nhập kỳ thư. Tiểu tiểu thư điếm nhất chỉ kinh văn độ hữu duyên*.”
*Tạm dịch: Vô vàn cuốn sách kỳ lạ tỏa sáng cõi hồng hoang, một trang kinh thư nằm lặng lẽ trong tiệm sách nhỏ chờ người hữu duyên.
Khẩu khí của hiệu sách này cũng không nhỏ.
Trong lòng Na Tra phỉ nhổ một câu.
Cuối cùng, hắn không nhịn được hiếu kỳ, biến thành dáng vẻ thư sinh, cũng đi vào bên trong hiệu sách.
Hắn muốn xem, Lý Tịnh là thật sự đọc sách hay là đọc sách trên danh nghĩa để ngoại tình!
Đi vào hiệu sách, ánh sáng bên trong nhất thời trở nên nhu hòa ba phần.
Hiệu sách không lớn, dưới lầu có vẻ chừng năm mươi thước mét vuông.
Thế nhưng, bên trong hiệu sách có rất ít giá sách, lần lượt ba mặt tường, đặt ba cái giá sách bằng gỗ đặc màu đỏ thẫm.
Vì vậy có vẻ trống trải.
Khiến cho Na Tra không nói nên lời là, ba mặt giá sách này, vậy mà tổng cộng mới để tám quyển sách.
Chỉ mới tám quyển sách!
Đây thật sự là hiệu sách sao?
Nếu như hiệu sách này không phải treo đầu dê bán thịt chó, ta dám lấy đầu mình xuống làm quả cầu để đá!
Bên trong hiệu sách chỉ có ba người.
Một là Lý Tịnh, một là nữ tử mặc váy dài màu xanh, một là nam tử trẻ tuổi mặc đồ trắng.
Nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu thư sinh, dáng dấp bình thường, lúc này hắn đang ngồi ở trong quầy, trừng hai mắt quan sát Na Tra.
Nhìn người này giống như là ông chủ của hiệu sách.
Mà Lý Tịnh và nữ tử áo xanh kia, mỗi người đang cầm một cuốn sách xem chăm chú.
Cho dù Na Tra tiến vào, hai người cũng không ngẩng đầu nhìn một cái.
Na Tra quan sát tỉ mỉ nữ tử áo xanh kia.
Chẳng lẽ, nữ nhân này chính là tiểu tam mà Lý Tịnh nuôi?
Hai người này vậy mà lại lấy danh nghĩa đọc sách, len lén hẹn hò?
Không ngờ lão cổ hủ Lý Tịnh này lại thực sự ngoại tình!
Trong lòng Na Tra chẳng những không có không chút bất mãn nào, ngược lại còn hết sức vui mừng.
Khà khà, rốt cuộc bắt được nhược điểm của Lý Tịnh rồi.
Hắn lập tức len lén lấy điện thoại từ trong ngực ra, quay lại Lý Tịnh và nữ tử áo xanh kia.
Ầy, hai người cách nhau hơi xa, nếu như sát gần một chút thì tốt hơn.
Đồng tử Na Tra chuyển động, hắn lập tức nghĩ đến một chủ ý, thay đổi góc độ quay chụp. Nhìn từ góc độ này thì cảm giác Lý Tịnh và nữ tử áo xanh sát bên nhau.
Khà khà, như vậy thì hoàn mỹ!
Na Tra nghĩ đến cảnh tượng sau khi Lý Tịnh trở về bị n phu nhân dạy dỗ, trong lòng cũng không khỏi vui đến nở hoa.
Dùng điện thoại di động len lén quay chụp một hồi, Na Tra yên lặng theo dõi hai người Lý Tịnh và nữ tử áo xanh, xem hai người có thể lặng lẽ "động chạm với nhau" hay không.
Nhưng, làm cho Na Tra thất vọng là.
Lý Tịnh và nữ tử áo xanh không có bất kỳ động chạm nào, hai người vẫn hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, bộ dạng hoàn toàn quên mình.
"Giả bộ như thật!"
Trong lòng Na Tra âm thầm thầm nói.
Ta cũng không tin, các ngươi vẫn có thể nhịn được, ta nhất định có thể bắt lấy chứng cứ của các ngươi.
Na Tra chuẩn bị dây dưa với Lý Tịnh.
Vì thế, hắn cũng giả bộ đi đến bên cạnh giá sách, chuẩn bị cầm lấy một cuốn tiểu thuyết tên là ‘Đấu Phá Tiên Vương’, làm bộ lật xem.
Chỉ là, hắn vừa định đưa tay lấy quyển sách này, chợt nghe thấy giọng một nam tử trẻ tuổi vang lên.
"Để đọc sách trong cửa hàng phải trả tiền trước."
Na Tra quay đầu nhìn lại, là nam tử áo trắng kia đang nói chuyện với hắn.
"Bao nhiêu tiền?"
Na Tra để tay trên túi trữ vật, thuận miệng hỏi.
Nam tử áo trắng: "Nửa canh giờ, một tiên thạch cực phẩm."
Na Tra nghe vậy, lập tức thả tay nắm túi trữ vật ra.
Vẻ mặt hắn khó chịu nói với ông chủ: "Một tiên thạch cực phẩm xem nửa canh giờ, ngươi cho là trong sách của ngươi ghi lại minh văn đại đạo hay sao? Lại còn đến xảo trá ta nữa, ngươi có tin ta lật đổ hiệu sách của ngươi không?"
Nam tử áo trắng đối mặt với uy hiếp của Na Tra, trên mặt không lộ ra vẻ bối rối nào.
Hắn bình tĩnh nói: "Công khai ghi giá, không lừa già dối trẻ, nếu như ngươi chê đắt, có thể không xem, không ai cưỡng cầu."
Na Tra cảm thấy đối phương đang ghét bỏ hắn nghèo, không khỏi giải thích: "Không phải ta chê đắt, chỉ là không muốn để ngươi tùy ý làm thịt lung tung giống như heo. Cũng chỉ có đầu heo mới có thể chấp nhận cái giá tiền này của ngươi."
Đúng lúc này, Lý Tịnh và nữ tử áo xanh kia cuối cùng cũng rời mắt khỏi cuốn sách, vẻ mặt bất mãn liếc mắt nhìn Na Tra.
"Ngươi mắng ai là đầu heo?"
Vẻ mặt Lý Tịnh đầy giận dữ, trông như muốn xắn ống tay áo đánh Na Tra.
"Bản thân không có mắt nhìn, không biết trân bảo thì thôi đi, sao ngươi còn mắng chửi người chứ?"
Nữ tử áo xanh cũng có vẻ mặt khó chịu.
Na Tra: "...."
Hắn không nghĩ tới, mình lại khiến mọi người nổi giận.
Nhưng dùng một tiên thạch cực phẩm để đọc sách nửa canh giờ, theo Na Tra, đây chính là đồ con lợn.
"Hai người các ngươi, sẽ không thực sự tốn một tiên thạch cực phẩm chỉ vì xem một quyển sách đấy chứ?"
Na Tra không dám tin hỏi.
"Một tiên thạch cực phẩm?"
Lý Tịnh nghe vậy, không khỏi cười khẩy.
"Vừa rồi ta đã trả hai trăm tiên thạch cực phẩm."
Na Tra không khỏi há to miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận