Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1573 - Thông minh bị thông minh hại

Chuẩn Đề đạo nhân nghe vậy nét mặt không khỏi tỏ ra ngượng ngùng.
Lão Tử, Tiếp Dẫn ở bên cạnh cũng xấu hổ.
Mấy năm nay tuy bọn họ đã khiêm nhường đi rất nhiều, nhưng đó là ở trước mặt Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử và Đát Kỷ. Giữa các Thánh Nhân bọn họ vẫn âm thầm đấu đá với nhau.
Giữa bọn họ có các loại âm mưu tính kế nhiều vô số kể.
Bởi vậy lời nói của Đát Kỷ không phải là bắn tên không đích.
Mà Nguyên Thủy Thiên Tôn lại cảm nhận sâu sắc nhất với lời nói của Đát Kỷ.
Cảnh ngộ của hắn lúc này chính là một ví dụ sống động nhất.
Haiz, đều là nước mắt!
“Không biết Bạch Mao lại đi đến đâu?” Nữ Oa tò mò hỏi.
Thông Thiên giáo chủ lo lắng nói: “Chỉ e rằng đến Kim Miết đảo tìm ta rồi.”
Hắn vừa dứt lời, thần thức đã cảm nhận được trên bầu trời của Kim Miết đảo có một bóng người cao thon, anh tuấn, tối tăm vác theo quan tài đồng từ trong hư không bước ra.
Chính là Hoằng Doanh.
Hoằng Doanh đến bầu trời Kim Miết đảo, hàng mày không khỏi nhíu lại một cái.
Bởi vì hắn không hề cảm nhận được trong hòn đảo này có khí tức của Thánh Nhân.
Hơn nữa cả hồng hoang, ngoại trừ Côn Bằng kia cùng với một tên cường giả Thiên Đạo ra thì không hề có khí tức của Thánh Nhân nào khác.
Thật kỳ lạ.
Điều này không trùng khớp với những tin tức mà hắn có được từ trong ký ức của những người bị quan tài đồng thôn phệ.
Những Thánh Nhân đó đi đâu rồi?
Tại sao có thể trốn được cảm giác của ta?
Sự việc dường như càng trở nên thú vị rồi đấy!
Hoằng Doanh không những không hề để ý đến những nghi ngờ này, ngược lại còn tỏ ra hứng thú.
Trong dòng sông thời gian kéo dài vô tận, nhưng lại khó gặp một chuyện khiến hắn hiếu kỳ.
Suy nghĩ của Hoằng Doanh xoay chuyển nhưng ngoài miệng không nói gì nhiều, hắn chỉ gõ nhẹ vào quan tài đồng ở phía sau một cái.
“Ong.”
Sau đó một luồng đạo văn xa xưa thần bí từ trên quan tài đồng bay ra nhấp nhô trên Kim Miết đảo, tất cả các tu sĩ, linh thú, mọi động thực vật có sinh mệnh khí tức ở trong Kim Miết đảo đều bất giác bay lên về phía bầu trời.
Trong đó bao gồm các đệ tử thân truyền Triệt giáo như Vô Đương Thánh Mẫu, Cù Thủ Tiên, Kim Quang Tiên, Linh Nha Tiên, Hạm Chi Tiên, Khuê Ngưu...
Lúc này những người này đều đang ngơ ngẫn, còn có chút hoảng hốt lo sợ.
Không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ thi triển pháp lực toàn thân muốn dừng bay lên trời, nhưng mà căn bản chẳng ăn thua gì.
“Chúng ta bị làm sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Là kẻ địch bên ngoài xâm nhập vào sao?”
“Tại sao Tru Tiên Hộ Đảo đại trận lại không có phản ứng gì cả?”
“Đây là thủ đoạn gì thế? Sao lại không thoát ra được, quá tà môn!”
“Sư tôn đâu?”
Rất nhanh, Vô Đương Thánh Mẫu cùng ngàn vạn tu sĩ linh thú trên Kim Miết đảo đều bị động bay lên trời dừng lại dưới chân của Hoằng Doanh.
Thông Thiên giáo chủ thấy đồ đệ của mình gặp nguy hiểm, tỏ ra vô cùng nôn nóng.
Hắn vội vàng cầu cứu Lý Nguyên: “Lý lão đệ, những đệ tử này của ta không phải là đối thủ của Bạch Mao, vẫn mong Lý lão đệ có thể ra ta giúp đỡ bọn họ.”
Lý Nguyên vốn không muốn liên lụy đến người vô tội, lại thấy Thông Thiên giáo chủ lên tiếng cầu cứu, đương nhiên hắn không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.
Trong lòng hắn khẽ động.
Bóng người của Hoằng Doanh lập tức biến mất trên bầu trời Kim Miết đảo, xuất hiện trong đình viện của khách điếm.
Vô Đương Thánh Mẫu nhìn thấy Hoằng Doanh vốn dĩ vô cùng kinh ngạc, đang định lên tiếng hỏi mục đích của Hoằng Doanh.
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì thấy Hoằng Doanh đột nhiên biến mất.
Không một báo hiệu giống như lúc xuất hiện vậy.
Không để lại một câu nói nào.
Mà đám người Vô Đương Thánh Mẫu nhận ra bọn họ đã khôi phục lại tự do.
Dường như sự việc vừa xảy ra khi nãy là ảo giác vậy.
Nhưng mà không thể nào ngàn vạn tu sĩ cùng xuất hiện ảo giác được chứ?
“Bạch Mao kia sao lại đi rồi?”
“Hút bọn ta ra đây không nói tiếng nào lại bỏ đi rồi, hắn có ý gì chứ?”
“Đang cố ý đùa giỡn Triệt giáo chúng ta sao?”
“Mặc kệ hắn có ý gì, chỉ cần hắn đi là được rồi, lực thực của Bạch Mao này quá khủng khiếp, còn đáng sợ hơn cả sư phụ!”
“Chúng ta vẫn nên mau chóng quay về đảo đi, khởi động tất cả phòng ngự của Tru Tiên đại trận tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Hoằng Doanh nhíu mày một cái.
Hắn không ngờ có người lại có thể không một tiếng động dịch chuyển hắn từ một không gian này đến một không gian khác.
Quan trọng là bản lĩnh dịch chuyển không gian này đã đạt đến cảnh giới pháp tắc Đại Đạo.
Tu vi của người này không tầm thường.
Hoằng Doanh mơ màng nghĩ.
Nét mặt lại chẳng có chút hoảng sợ nào.
Đương nhiên hắn cảm nhận được các loại Hỗn độn linh căn phát ra từ trong tòa viện này, vô số Hỗn độn linh tài đứng sừng sững và Đại Đạo pháp võng dày đặc trên bầu trời, hắn không khỏi hơi bái phục chủ nhân của tòa viện này.
Đối phương đã có tư cách làm kẻ địch của hắn.
Sống lâu như thế, người có thể có được tư cách làm kẻ địch với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đương nhiên cuối cùng những kẻ địch này đều biến thành chất dinh dưỡng của quan tài đồng.
Nếu như có thể biến những Hỗn độn linh căn, Hỗn độn linh bảo và chủ nhân của tòa viện này thành chất dinh dưỡng của quan tài đồng, nói không chừng ta có thể một phen đột phá tu vi Đại Đạo.
Trở thành người đầu tiên trước nay chưa từng có!
Nghĩ đến đây trên gương mặt của Hoằng Doanh không khỏi sáng rực thêm mấy phần.
Ánh mắt của hắn đặt trên người của đám người trong viện, cuối cùng dừng lại trên người của Đát Kỷ.
“Không ngờ, ngươi lại trốn ở đây, có Đại Đạo pháp võng che giấu khí tức chẳng trách không phát hiện ra ngươi.” Hoằng Doanh bình tĩnh nói.
Đát Kỷ thản nhiên nói: “Ta chẳng hề trốn, ta vẫn luôn ở đây, chỉ là do tu vi của ngươi quá kém không nhìn ra mà thôi.”
Hoằng Doanh nghe vậy khóe miệng khẽ giương lên, không những không tức giận mà còn mỉm cười: “Nếu ngươi cứ như rùa rụt cổ ở đây thì ta còn phải tốn một chút công sức, không ngờ rằng ngươi lại tự tìm chết, dịch chuyển ta vào đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận