Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2012 - Hoàng Dung bỏ trốn!

Thấy cữu cữu không muốn giúp đỡ, Tô Trường Ly cũng không tiện nói thêm điều gì, dù sao chỉ cần tu luyện đến Đại La Kim Tiên là được rồi.
“Vậy sau này ta còn có thể gặp cữu cữu hay không?” Tô Trường Ly lại hỏi.
Lý Nguyên khẽ mỉm cười: “Sao không được chứ? Nếu ngươi muốn quay về hồng hoang cứ kêu tên của ta là được rồi.”
Tô Trường Ly nhận được câu trả lời chắc chắn, trong lòng thở phào một hơi.
Sau này còn có thể quay lại hồng hoang, còn có thể gặp cữu cữu, như vậy chẳng có gì đáng lo lắng nữa rồi.
Sau khi tạm biệt Tô Trường Ly, cơ thể Lý Nguyên lóe lên một cái, một lúc sau bóng dáng của hắn đã xuất hiện trong khách điếm Hữu Gian ở thành Trường An.
Cảnh tượng trong khách điếm vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi.
Chỉ có điều lúc này khách điếm hơi vắng vẻ, Hoàng Dung vốn do Lý Nguyên để lại trông khách điếm giờ đã không thấy bóng dáng đâu.
Lý Nguyên nhìn thấy một phong thư Hoàng Dung để lại trên bàn quầy.
Trong bức thư giải thích nguyên do Hoàng Dung rời đi.
Hóa ra lần trước Hoàng dược sư lấy được linh quả Hoàng Dung lén hái trộm, Hoàng dược sư đã dùng những linh quả này thành công luyện ra tiên đan cải tử hoàn sinh, cuối cùng hồi sinh phụ mẫu đã qua đời nhiều năm của Hoàng Dung.
Hoàng Dung biết được phụ mẫu sống lại thì còn tâm trạng đâu mà trông tiệm chứ?
Đương nhiên bàn chân tự quét thêm dầu phấn khởi chạy về Đào Hoa đảo rồi.
“Ông chủ thối, trước tiên phải nói rõ ta chỉ tạm thời rời khỏi một thời gian, sau khi thăm hỏi mẫu thân xong ta sẽ quay lại, không phải vì trốn nợ là bỏ trốn.
Tiền mà ta nợ ngươi ta sẽ quay về làm việc trả cho ngươi. Cho nên phòng của ta ngươi phải giữ lại cho ta, tuyệt đối không được để người khác vào ở, nếu không tự gánh hậu quả (biểu cảm hung dữ).”
Lý Nguyên đọc xong bức thư Hoàng Dung để lại định lấy gói đồ ăn vặt trên giá hàng phía sau, nhưng đáng tiếc không thấy gì cả.
Hắn cúi đầu nhìn giá hàng chỉ thấy giá hàng trống không.
Mứt kẹo hạt dưa, bánh quy điểm tâm cùng với lá trà ở trên đó đều biến mất không thấy đâu.
Lý Nguyên lại đọc thư:
“Phải rồi, khi rời đi ta sợ ăn trộm ghé thăm, cho nên ta đã gom hết mì ăn liền, xúc xích, đồ ăn vặt và một ít trái cây trong cửa tiệm mang đi rồi, làm lương khô trên đường đi. Ông chủ tốt bụng nhất của ta ngươi sẽ không để ý đúng không?”
“Nhân viên chăm chỉ nhất của ngươi Hoàng Dung, đừng nhớ (gạch bỏ), cho phép ngươi nhung nhớ mỗi ngày.”
Lý Nguyên: “...”
Cất bức thư của Hoàng Dung lại, sau đó hắn lấy điện thoại ra định chơi game.
Khi chơi game hắn vô thức muốn lấy một gói đồ ăn từ giá hàng phía sau ăn cho vui miệng.
Nhưng mà sờ vào khoảng không trống rỗng hắn mới nhớ lại đồ ăn đều đã bị Hoàng Dung lấy sạch rồi.
Tên thổ phỉ này!
Suy nghĩ một lúc Lý Nguyên liền rồi khỏi bàn quầy ra khỏi khách điếm.
Đi đến chợ thức ăn mua các nguyên liệu như một ít thịt bò, gạo nếp, hạt mè, kẹo mạch nha.
Sau khi mua thức ăn xong, Lý Nguyên lại quay về khách điếm xách đồ vào nhà bếp.
Thay đồ đầu bếp trắng tinh rồi bắt đầu làm đồ ăn vặt như thịt bò khô, bánh hoa quế, bánh bà xã, sachima...
Tuy chỉ có một người làm nhưng mà Lý Nguyên lại rất gọn gàng ngăn nắp, động tác lưu loát, trông rất vui tai vui mắt, cực kỳ đẹp đẽ.
Cũng có chút cảm giác tay chân luống cuống như người bình thường.
Mà khi Lý Nguyên đang bận rộn sau nhà bếp, một nữ tử bạch y cầm bảo kiếm trong tay đi đến bên ngoài khách điếm Hữu Gian.
Nữ tử bạch y kia ngoài mái tóc đen dài như mun kia thì cả người đều trắng như tuyết.
Cung sa trang là màu trắng tinh, thắt lưng cũng là màu trắng, giày màu trắng, dây buộc tóc cũng là màu trắng, da thịt của nàng cũng trắng.
Trông nàng giống như được bảo phủ bởi một tầng thánh quang màu trắng.
Nữ tử bạch y không những trắng, gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo giống như ngôi sao trên bầu trời, không nhiễm một chút tạp chất hồng trần nào.
Khí chất của nàng cao quý thánh khiết, không nhiễm khói lửa nhân gian, chỉ là nét mặt hơi lạnh lùng, dáng vẻ người lạ chớ đến gần.
Nữ tử bạch y nhìn khách điếm rồi dùng bảo kiếm trong tay vén màn cửa ra bước vào trong khách điếm.
Đi đến vị trí bàn quầy, bạch y nữ tử đứng một lúc nhìn thấy trong tiệm không có ai, cũng chẳng có người nào chào hỏi nàng, nàng cũng sẽ không hô gọi như những người bình thường, hoặc là cúi đầu rồi đi.
Chỉ thấy nàng lặng lẽ tìm một vị trí chầm chậm ngồi xuống, sau đó bình tĩnh nhìn bức họa treo trên tường trong khách điếm.
Từ đầu đến cuối, nàng cũng chẳng cảm thấy kì lạ hoặc tỏ ra luống cuống.
Cũng không biết nhìn bức họa bao lâu, nữ tử bạch y vẫn chưa đợi được người trong khách điếm đi ra.
“Hít hít.”
Ngay lúc này nữ tử bạch y bỗng nhiên hít hít mũi.
Nàng ngửi thấy một hương thơm nứt mũi bay tới từ hậu viện.
Nữ tử bạch y vẫn luôn điềm đạm lần đầu tiên có vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng lập tức đứng dậy nương theo hướng của hương thơm bay tới đi vào trong hậu viện.
Rất nhanh nàng đã đến nhà bếp, nhìn thấy một bóng người trắng tinh đang dùng các loại dụng cụ nấu bếp.
Mà hương thơm kia được bay ra từ trong nồi ở nhà bếp.
Nữ tử bạch y nhìn vào đồ ăn trong nồi không khỏi chảy nước miếng.
Phá vỡ đi khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian của nàng.
Đương nhiên điều này không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp chim sa cá lặn của nữ tử mà còn tăng thêm phần dễ thương tương phản.
Nữ tử đi theo hương thơm thẳng đến trước cái bếp.
Sau đó nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong nồi, coi như bên cạnh không có ai.
“Khụ khụ.”
Lý Nguyên thấy một người bỗng nhiên xuất hiện cản trở hắn làm kẹo khoai sợi buộc phải cố ý ho một tiếng, nhắc nhở đối phương đã chắn đường rồi.
Sức chú ý của nữ tử vốn vẫn luôn đặt lên đồ ăn thơm ngát trong nồi kia.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng ho nhẹ, lúc này mới hoàn hồn lại từ trong hấp dẫn của mỹ thực.
Sau đó nàng mê man ngẩng đầu rồi ngơ ngác nhìn Lý Nguyên.
Giống như lúc này mới phát hiện bên cạnh có một người vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận