Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1887 - Bởi vì ta thấy hắn tương đối thuận mắt

Ngươi nhìn một tên đại hán thô kệch đều cảm thấy thuận mắt, vậy mà nhìn ta lại không vừa mắt?
Chẳng lẽ ta so với một tên đại hán thô kệch còn kém hơn sao?
Đây là ánh mắt gì?
Đây là cái đạo lý gì?
Còn có vương pháp sao?
Ngươi còn là nam nhân sao?
Nhậm Doanh Doanh tức giận đến mức hô hấp cũng trở nên dồn dập rồi!
Ngày thường, bên trong Nhật Nguyệt thần giáo, nàng cũng là dưới một người, trên vạn người tồn tại, được vô số người tôn kính.
Đây là lần đầu tiên nàng kinh ngạc.
Trong lòng ấm ức, có thể nghĩ.
Chẳng qua tuy rằng Nhậm Doanh Doanh hết sức tức giận, nhưng nghĩ đến việc muốn cầu cạnh Lý Nguyên thì nàng vẫn cố nén tức giận trong lòng, nhẫn nại tính tình hỏi Lý Nguyên: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới có thể nói cho ta biết, cha ta ở đâu? Chỉ cần là ngươi có điều muốn cầu, nếu ta có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không chối từ.”
Lý Nguyên nhún vai, thản nhiên nói: “Đáng tiếc, ta không cầu gì cả.”
Nhậm Doanh Doanh: “…”
Vẻ mặt nàng rất chi là xấu hổ, cái này, đây không phải là không muốn thương lượng sao?
Người này sao lại là như vậy chứ?
Tại sao hắn phải đối xử với ta như thế?
Lại đối xử với Kiều Phong kiểu đó?
Ta không bằng Kiều Phong chỗ nào?
Nhậm Doanh Doanh nhìn thoáng qua Kiều Phong thô kệch, trong lòng cực kì nghĩ không ra.
Kiều Phong cũng không hiểu.
Hắn cũng không biết, tại sao Lý Nguyên lại sảng khoái trợ giúp hắn như vậy, giải thích nghi ngờ trong lòng hắn mà lại không nguyện ý giúp Nhậm Doanh Doanh?
Trước kia ta có quen biết Lý Nguyên đâu chứ?
Chẳng lẽ là, thật sự bởi vì nhìn ta tương đối thuận mắt?
Kiều Phong nắm lấy chiếc cằm thô ráp của mình, trong lòng đầy cảm khái.
Hắn cũng không biết, chính mình có một ngày, lại còn có thể dựa vào mặt ăn cơm!
Nhậm Doanh Doanh hít một hơi thật sâu, tự nhủ với mình không được nổi giận.
Không nên vì nhỏ mất lớn.
Dù sao, người này có lẽ thật sự biết cha nàng Nhậm Ngã Hành ở đâu.
Nàng tiếp tục hỏi Lý Nguyên: “Kính xin các hạ hãy nhìn vào thành tâm của tiểu nữ, sốt ruột cứu cha, đưa ra điều kiện, nói cho ta biết cha ta đang ở nơi nào, xin nhờ.”
Thái độ vô cùng thành khẩn.
Tư thái, cũng để rất thấp.
Nhưng mà, Lý Nguyên không để ý tới Nhậm Doanh Doanh, mà là yên lặng ăn xong đồ ăn.
“Quạc quạc…”
Nhậm Doanh Doanh lập tức cảm thấy có một đám quạ bay qua đỉnh đầu của nàng.
Ngồi không xong, đứng cũng không được.
Có vẻ đặc biệt xấu hổ.
Nàng cảm thấy, Lý Nguyên đây là đang cố ý trêu cợt nàng!
Thật sự nghĩ rằng ta dễ nói chuyện sao!
Ngay khi Nhậm Doanh Doanh chuẩn bị nổi giận, đột nhiên, có một bóng người đứng dậy.
Người này cao lớn khôi ngô, khí phách bá đạo lộ ra ngoài.
Chính là Hùng Bá Thiên Hạ hội.
Chỉ thấy Hùng Bá đứng chắp tay, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, cao giọng hỏi: “Lý công tử, ta có tham vọng thống nhất giang hồ, độc bá võ lâm, ngươi cảm thấy ta có thể làm được hay không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của cao thủ hai đạo hắc bạch trong đại sảnh nhìn Hùng Bá hoặc tràn đầy trêu tức, hoặc tràn đầy phẫn nộ, hoặc tràn đầy khinh bỉ.
Bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Mọi người chỉ cảm thấy Hùng Bá thật sự có can đảm dám nói ra miệng.
Muốn thống nhất giang hồ, chẳng phải là muốn thống nhất tất cả mọi người trong đại sảnh sao?
Dựa vào ngươi, cũng xứng chắc?
Phàm là cho ngươi thêm một đĩa củ lạc, ngươi cũng không uống say đến như vậy chứ!
Chỉ có điều, người trong đại sảnh đều là lòng dạ cực sâu, tuy trong lòng phỉ nhổ không thôi nhưng ngoài miệng lại không có ai nói ra.
Chỉ cho là đang xem một tên hề.
Lý Nguyên vẫn là im lặng ăn cơm, chả thèm nói chuyện cùng với Hùng Bá.
Vấn đề ngây thơ như vậy, Lý Nguyên cũng chả muốn nói gì.
Dù sao, đây chính là Hồng Hoang, đây chính là Đại Đường mà Tiểu Tê Tử thống trị.
Tham vọng trong lòng của Hùng Bá, nhất định chỉ là một điều nực cười.
Hùng Bá thấy Lý Nguyên chỉ lo ăn cơm, không trả lời vấn đề của hắn.
Chỉ cảm thấy uy nghiêm của mình nhận lại sự coi thường nghiêm trọng.
Đương nhiên không khỏi giận tím mặt.
Không chút do dự.
Chỉ thấy quần áo và chòm râu Hùng Bá đột nhiên không gió mà bay.
Ngay sau đó, uy áp trên người không báo trước mà phát ra.
Chỉ thấy vô số ánh sáng thần bí màu tím, từ phía trên xuống dưới mặt đất, bốn phương tám hướng bao phủ đến Lý Nguyên.
Thề phải ép cho Lý Nguyên nằm bẹp xuống mặt đất.
Lão Bạch, Quách Phù Dung trông thấy ánh sáng huyền bí màu tím tràn đầy trời, uy áp khủng bố ngập trời, không khỏi sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, kinh hãi ghê sợ.
Họ đều muốn giúp Lý Nguyên ngăn cản uy áp của Hùng Bá, nhưng cho đến lúc này, bọn họ mới sợ hãi phát hiện, chính mình cảm nhận được Hùng Bá lộ ra một chút khí tức mà thôi, tay chân bọn họ cũng trở nên nhũn ra, pháp lực chậm chạp, vốn dĩ không kịp ra tay.
“Gầm!”
Ngay khi cả hai sợ đến giật mình.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên trong khách điếm.
Còn có một tia sáng màu vàng, theo trên người Kiều Phong phát ra, lấy thế dùng sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng càn quét ánh sáng màu tím xung quanh đi.
Tiếng rồng ngâm uy nghiêm bá đạo, càn quét hoàn vũ.
Ánh sáng thần thánh màu vàng, dường như có thể nghiền nát tất cả tà mị.
Ánh sáng màu tím mà Hùng Bá thi triển về hướng Lý Nguyên lại bị tiếng rồng ngâm công kích, vậy mà không có cách nào tiếp cận được Lý Nguyên.
Chỉ thấy ánh sáng màu tím và ánh sáng màu vàng chạm vào nhau vài mét trước người Lý Nguyên, sau đó bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Hơn nữa, theo ánh sáng màu tím và ánh sáng màu vàng không ngừng va chạm, hai đường ánh sáng đột nhiên càng lúc càng sáng rực, giống như có một mặt trời lớn sắp sinh ra từ trong ánh sabgs.
Tất cả mọi người trong đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng long trọng này, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi với thực lực của Hùng Bá và Kiều Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận