Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 525 - Khởi động Tru Tiên, lập ra Vạn Tiên (2)

“Sao có thể được chứ?” Hậu Thổ trợn to mắt: “Thực lực của Lão Tử mạnh như vậy sao?”
Lý Nguyên: “Hắn biết một bí thuật, có thể tạm thời sử dụng sức mạnh Tứ Thánh.”
Hậu Thổ ngạc nhiên đến mức đờ người ra, nàng không ngờ thực lực của Lão Tử lại mạnh như thế.
Một người lại có sức mạnh của Tứ Thánh, rốt cuộc là bí thuật gì?
Lão Tử giấu kỹ dữ!
Nhưng mà Lý Nguyên vẫn lợi hại hơn, Lão Tử bí mật như thế mà Lý Nguyên cũng rõ như lòng bàn tay.
Tu Di sơn.
Tiếp Dẫn đạo nhân từ đài sen đứng dậy, hắn nói với Chuẩn Đề: “Chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”
Chuẩn Đề đạo nhân gật đầu nói: “Từ lâu đã muốn biết uy lực thật sự của Tru Tiên kiếm trận rồi!”
“Quả nhiên Tây Phương Nhị Thánh đã lên đường.” Hậu Thổ cảm khái không thôi.
Nàng càng bái phục thuật thôi toán của Lý Nguyên.
Sau khi Thông Thiên giáo chủ bố trí Tru Tiên trận xong thì nói với Kim Linh Thánh Mẫu: “Ngươi và Vô Đương, Quy Linh, Tam Tiêu cũng bày Vạn Tiên trận ra đi.”
Kim Linh Thánh Mẫu đáp: “Vâng.”
Nàng đang định lấy trận kỳ ra bắt đầu bố trí, bỗng nhiên nghe thấy truyền âm của Thông Thiên giáo chủ: “Khi đấu pháp ngươi phải nhớ để ý Kỳ Lư Tiên, Lý đạo hữu từng thôi toán nói rằng hắn có ý thay đổi môn đình.”
Trong lòng Kim Linh Thánh Mẫu hơi ngạc nhiên, bình tĩnh gật đầu.
Sau khi Thông Thiên giáo chủ căn dặn Kim Linh Thánh Mẫu xong, lại nói với Đa Bảo đạo nhân: “Ngươi theo ta đến chủ trì Tru Tiên trận.”
Lý đạo hữu nói, Đa Bảo đạo nhân có cốt phản, vẫn nên đặt hắn bên người sẽ yên tâm hơn.
Trong lòng Đa Bảo đạo nhân kêu lộp độp, bản thân nào có bản lĩnh điều khiển Tru Tiên trận chứ?
Nhưng mà nếu đã là mệnh lệnh của sư phụ, hắn đương nhiên không dám chất vấn, cung kính nói: “Vâng, sư phụ.”
Trong lúc Kim Linh Thánh Mẫu bố trí Vạn Tiên trận, bầu trời bỗng nhiên nổi lên vô số áng mây tía, ánh sáng chói mắt chiếu rọi chư thiên.
Có tiên âm từ nơi nào ngâm xướng, có cam lộ bay múa ở Cửu Thiên, Kỳ Lân Thụy Thú lúc ẩn lúc hiện, đạo văn dị hương bao phủ Càn Khôn.
Trong lúc dị tượng to lớn xuất hiện, Lão Tử cưỡi Thanh Ngưu thong thả đi tới.
Bên cạnh Lão Tử, Huyền Đô đại pháp sư đứng khoanh tay, vài đồng tử ôm hồ lô đứng bên cạnh.
Lão Tử vừa bay đến vùng trời Tây Kỳ thì lại có một đám tường vân nhanh chóng bay tới cùng với tiên nhạc, thiên hoa, mây tím và cam lộ.
Ở giữa tường vân chính là ngự loan của Nguyên Thủy Thiên Tôn – Cửu Long Trầm Hương liễn.
Vân Trung Tử, Nam Cực Tiên Ông, Thập Nhị Kim Tiên và đệ tử đời thứ hai, thứ ba của Xiển giáo đứng xung quanh ngư loan, trùng trùng điệp điệp hơn hàng ngàn người.
Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn lần lượt đáp xuống trên lô bằng trong thành Tây Kỳ dựng lên.
Sau khi hành lễ, ánh mắt của Lão Tử rơi thẳng lên người của Thông Thiên giáo chủ.
“Tam sư đệ, vốn đã biết Tây Kỳ phạt Trụ là đại thế Thiên Đạo, người cần gì phải bày ra sát trận như thế để ngăn cản đại quân Tây Kỳ, làm trái ý trời.”
Thông Thiên giáo chủ hạ giọng nói: “Ngươi cũng không cần phải nói với ta Thiên Đạo đại thế gì đó, các ngươi giết chết vô số đệ tử Triệt giáo bọn ta, sao ta có thể ngồi yên không quản được chứ.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Ngày đó sư phụ ban bảng Phong Thần ngươi cũng có ở đó, đương nhiên cũng biết chuyện thiên mệnh sát kiếp. Mà các đệ tử môn hạ của ngươi tâm tính không ngay thẳng, phạm phải sát kiếp có ý đồ ngăn cản Thiên Đạo đại thế, bị giết cũng là gieo gió gặt bão mà thôi, không thể oán trách người khác.”
Thông Thiên giáo chủ nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu như là tranh đấu giữa các đệ tử, cho dù bị giết hay bị bắt ta đương nhiên sẽ không oán trách một lời. Nhưng các ngươi là Thánh Nhân lại không nể mặt đích thân ra tay với vãn bối, quả thật khiến người trong thiên hạ chê cười.”
Lão Tử lạnh lùng nói: “Nếu như bây giờ ngươi triệt hạ sát trận, quay về Bích Du cung, mọi thứ vẫn còn kịp, nếu không hối hận thì đã muộn.”
Thông Thiên giáo chủ: “Nếu như các ngươi đã ra tay, ta mà không tiếp chẳng phải không nể mặt các ngươi sao?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng dựa vào Tru Tiên trận thì có thể không sợ hãi, đợi khi bọn ta phá trận pháp của ngươi xong, đến lúc đó mới không nể mặt.”
Thông Thiên giáo chủ nói: “Nói khoác thì ai mà chẳng nói được? Có bản lĩnh thì tiến vào phá trận đi.”
“Ma, Ni, Bát, Mi, Hồng...”
Trong lúc hai bên đang nói chuyện, một dòng Phật âm bỗng vang vọng chư thiên rồi lại có thêm hai đường kim quang nhẹ nhàng chiếu rọi hoàn vũ.
Mọi người vội vàng nhìn về phía Tây.
Chỉ thấy hai đạo nhân một gầy một béo bay đến Tây Kỳ.
Hai vị đạo nhân đỉnh đầu đội khánh vân, Phật quang chiếu rọi quanh người.
Trong Phật quang có anh lạc thùy châu, vạn đóa kim liên, vô số thế giới Phật Quốc lúc ẩn lúc hiện.
Bên trong những thế giới Phật Quốc này có ngâm xướng tụng kinh, kim long tùy ý bay lượn, trông vô cùng nghiêm trang và thiêng liêng.
Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, nét mặt không khỏi trầm xuống.
Mặc dù hắn đã được Lý Nguyên nhắc nhở, sớm đã dự đoán được Tây Phương Nhị Thánh sẽ tham gia vào trận này, nhưng sau khi hắn thật sự nhìn thấy hai người thì trong lòng vẫn hơi kinh ngạc.
Chẳng trách Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với Tru Tiên trận, hóa ra thật sự đã cấu kết với Tây Phương Nhị Thánh.
Nhưng mà cũng may ta đã có chuẩn bị từ trước.
Thông Thiên giáo chủ nghĩ đến Lục Hồn Phiên mà hắn giao cho Trường Nhĩ Định Quang Tiên, trong lòng thầm cười lạnh.
Tiếp Dẫn đạo nhân và Chuẩn Đề đạo nhân đáp xuống lô bằng dưới ánh mắt chăm chú của hàng vạn người.
Hai người chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của quân dân Triều Ca và Tây Kỳ bèn ung dung mỉm cười.
Từ nay về sau, uy danh của Tây Phương giáo sẽ truyền khắp Cửu Châu!
Hai người đè nén tạp niệm trong lòng xuống thong dong cùng hành lễ với Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Sao đó nhìn Thông Thiên giáo chủ chắp hai tay lại: “Thông Thiên giáo chủ, hữu lễ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận