Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 770 - Yêu đương đúng là làm cho người ta trở nên mù quáng. (2)

Đặc biệt là, nàng nhìn thấy một vài tinh quái thân thú đi bộ lẻ tẻ trên đường phố mà người dân xung quanh, cũng không sợ hãi và ngạc nhiên với điều này, ngược lại thì Lý Tú Ninh và Đại Tự Tại cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Không ngờ làm, yêu quái lại có thể chung sống hòa bình với nhân tộc.”
Lý Tú Ninh không nhịn được mà cảm thán nói.
Đại Tự Tại gật đầu: “Đúng là ngạc nhiên, thành Trường Thành này, còn thật sự có cảnh tượng hàng vạn tộc kéo đến chúc mừng hiếm có.”
Rất nhanh hai người đã tới được bên ngoài “Khách điếm Hữu Gian” ở thành Đông.
“Sư phụ, chính là ở đây.”
Lý Tú Ninh chỉ vào khách điếm nói với sư phụ.
Đại Tự Tại liếc mắt đánh giá linh khi xung quanh khách điếm một cái. Xung quanh bị không khí ở hồng trần bao phủ, gần như không có linh khí.
Nàng càng không tin sẽ có tu sĩ lợi hại nào lại đồng ý ở lại nơi lâu dài.
Lý Tú Ninh xốc rèm cửa lên, mời sư phụ vào trước.
Đại Tự Tại đang muốn đi vào khách điếm thì đột nhiên mày nàng hơi nhíu lại.
Nàng nghe thấy một âm thanh trong trẻo dễ nghe của chuông gió vọng ra từ bức rèm, cảm thấy tinh thần trở nên lắng đọng vài phần, so với tâm trạng sau khi dâng hương tắm rửa thường ngày của nàng, còn vui tươi thanh thản hơn nhiều.
“Tiếng chuông này có chút cổ quái.”
Khi nói chuyện, tầm mắt của nàng đã dừng lại trên chiếc chuông gió.
Chỉ thấy hai mắt của nàng trở nên thâm thúy hơn so với sao trời, một tia u quang từ trong đồng tử hiện lên, hình dáng vốn có của chuông gió lập tức bị nàng nhìn thấu.
Chín cái đồng quản của chuông gió, có ngày tháng sao trời, có khắc địa thủy hỏa phong, có Càn Khôn Thái Cực pháp tắc uốn lượn, có khắc Đại Đạo của Cửu Cung Bát Quái…
Ngũ sắc rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời, hơi thở thần thánh uy nghiêm bao phủ toàn vũ trụ, có vẻ đặc biệt không giống bình thường.
“Ực.”
Đại Tự Tại không nhịn được mà nuốt nước miếng, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Đây, đây là cực phẩm Tiên thiên linh bảo!”
Lý Tú Ninh kinh ngạc chớp mắt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sư phụ mình lộ ra vẻ sơ suất như vậy.
Phải biết rằng, sư phụ thường ngày, dù cho thiên địa có sụp đổ thì mặt vẫn không đổi sắc. Nàng tò mò hỏi sư phụ:
“Nơi này có cực phẩm Tiên thiên linh bảo sao? Ở đâu vậy?”
Nàng mới tu luyện có mười mấy năm, vẫn chưa cảm nhận được sự kỳ diệu của chuông gió.
Đại Tự Tại dằn xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, bình phục tâm trạng, nàng chỉ vào chiếc chuông gió bên trên rèm cửa, nói: “Đây chính là Tiên thiên linh bảo.”
Lý Tú Ninh có chút bất ngờ nhìn chuông gió, nàng không nghĩ tới, chiếc chuông gió mình thường xuyên nhìn thấy này, lại giống với lông phượng và sừng lân trong truyền thuyết, đều là cực phẩm Tiên thiên linh bảo cực kỳ hiếm có.
Bảo sao âm thanh của chiếc chuông gió này lại dễ nghe như vậy. Lý Tú Ninh rất nhanh bình tĩnh lại.
Dù sao nàng cũng biết Lý Nguyên cực kỳ bất phàm, việc Lý Nguyên có một cực phẩm Tiên thiên linh bảo không phải là lẽ đương nhiên hay sao?
Đại Tự Tại nhìn dáng vẻ bình tĩnh của đồ đệ, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Chỉ cảm thấy một đệ tử như vậy, căn bản không hiểu được chỗ trân quý của cực phẩm Tiên thiên linh bảo.
Rốt cuộc là ai, có được cực phẩm Tiên thiên linh bảo rồi lại treo lên rèm cửa chứ?
Đại Tự Tại không khỏi có chút tò mò về người quen của đồ đệ mình. Đi vào trong khách điếm.
Cách bài trí bên trong khách điếm khiến cho Đại Tự Tại hai mắt sáng ngời.
Cửa sổ rộng rãi, bên trong sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, đồ đạc cũng không nhiều, cách bài trí trang nhã lại độc đáo khiến cho người ta không khỏi cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Đặc biệt nhất là mấy bồn thủy tiên cùng hoa bách hợp làm Đại Tự Tại yêu thích không thôi. Lý Tú Ninh liếc mắt một cái đánh giá đại sảnh.
“Quái lạ, Lý Nguyên thế mà lại không ở đây?”
Đại Tự Tại nghe vậy, liền dùng thần thức quét một lượt xem tình hình trong khách điếm, nàng lắc đầu với đồ đệ: “Trong khách điếm căn bản khong có ai, xem ra đối phương đã ra ngoài.”
Lý Tú Ninh khó hiểu nói: “Không thể nào, Lý công tử người này lười lắm, bình thường ngay cả chân cũng lười động, sẽ không dễ dàng ra khỏi khách điếm. Hơn nữa, nếu hắn không ở khách điếm thì sẽ khóa cửa.”
Đại Tự Tại nhàn nhạt nói: “Vi sư tự mình tra xét, còn có thể không đúng?”
Lý Tú Ninh nghĩ một lát: “Ta đi phòng bếp nhìn xem, nói không chừng hắn đang rửa bát ở đó.”
Đại Tự Tại nghe vậy, vẻ mặt có chút mờ mịt.
“Rửa bát, rửa cái gì bát?”
Lý Tú Ninh giải thích: “Lý công tử một ngày ba bữa đều tự mình nấu, ăn xong đương nhiên là phải rửa vát rồi.”
Đại Tự Tại cảm thấy có chút cạn lời.
“Còn phải ăn cơm, tu sĩ chúng ta đều ăn linh quả, uống tiên sương, thu linh khí, cơm thì có gì ngon mà ăn? Phiền chết đi được!”
Lý Tú Ninh giải thích: “Đồ ăn Lý công tử làm đều cực kì ngon. Đợi lát nữa ta đến phòng cháu gái trộm chút khoai tây chiên, hoa quả khô và thịt khô cho sư phụ nếm thử, sự phụ ăn sẽ biết.”
Đại Tự Tại không nhịn được muốn che mặt.
Trộm đồ ăn vặt của cháu gái, còn muốn trộm cho ta ăn. Đúng là có hiếu tâm.
Ta chắc chắn sẽ không ăn nó!
Đứng nói những thứ bình thường này, cho dù là quỳnh tương ngọc dịch, đánh chết ta cũng không ăn đồ mà người trộm đến.
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào trong viện tử.
Trong viện, hoa tựa như gấm, nước chảy róc rách, vườn rau tươi tốt.
Đặc biệt là hai cây vải cùng cây xoài, quả to trĩu nặng, kiều diễm ướt át, nhìn cực kì mê người.
Ngay cả Đại Tự Tại cũng có chút thèm ăn.
Lý Tú Ninh hái được mấy quả vải, trước kia khi nàng là khách, cũng thường xuyên đến hái vải ăn.
“Sư phụ, cho người hai quả này, ăn ngon lắm, còn ngon hơn nhiều so với linh quả trong Đại Tự Tại cung.”
Lý Tú Ninh đưa hai quả vải đỏ tươi ánh tím, to bằng cái nắm tay của trẻ con cho sư phụ.
Đại Tự Tại lắc đầu nói: “Vi sư không ăn.”
Vật ngon của nhân gian, ăn vào khó luyện hóa được tạp chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận