Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 315 - Hình tượng Thánh Nhân trong lòng tan vỡ

Long Cát công chúa thấy dáng vẻ Hậu Thổ nương nương ăn ngấu nghiến như vậy, cũng có hơi không chờ nổi muốn nếm thử hương vị của mấy cái xiên que kia.
Chẳng qua, nhìn cái ghế, nàng lại có chút chần chờ.
Ngồi cùng bàn với Thánh Nhân sao, thế này phải tội đó!
Lý Nguyên thấy bộ dạng chần chờ của Long Cát, lập tức hô:
“Ngồi đi, không cần câu nệ.”
“Nào, nhanh ngồi đi.” Hậu Thổ vừa ăn vừa gọi Long Cát.
Long Cát nghe vậy lúc này mới ngồi xuống.
Nàng nhìn xung quanh, hỏi Lý Nguyên: “Thược Dược tỷ tỷ không đến ăn sao?”
Lý Nguyên nghi ngờ nói: “Một đứa nha hoàn như nàng tới ăn cái gì? Muốn ăn tự nàng đi làm là được.”
Long Cát: “...”
Trải qua chuyện mới vừa rồi, nàng đã xem Thược Dược thành một vị tuyệt thế đại năng.
Nhưng nghe giọng điệu của Lý Nguyên lúc này, hình như hắn vẫn thật sự coi Thược Dược trở là nha hoàn.
Long Cát đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.
Không nghĩ ra Long Cát công chúa cũng sẽ không nghĩ nữa, nàng học theo dáng vẻ Hậu Thổ, cầm một miếng khoai tây chiên ăn.
Trong khoảnh khắc miếng khoai tây chiên vừa vào miệng, nàng lập tức kinh ngạc đến mức trợn to đôi mắt đẹp.
Vị tê tê, cay nồng, thơm ngon, các loại mùi vị cùng nhau ập đến làm cho cả người nàng như đang đắm chìm bên trong sự hưởng thụ sung sướng nhất, không gì sánh kịp, dư vị còn đọng lại mãi không tan.
Có thế nào Long Cát công chúa không ngờ thức ăn lại có thể đạt đến trình độ mỹ vị như thế này, kể cả là gan rồng phượng tủy của Thiên Đình cũng kém xa tít tắp.
Thảo nào mỗi lần Thất tiên nữ nói lên lẩu, liền thèm nhỏ dãi, mắt bốc lục quang.
Thảo nào Hậu Thổ nương nương sẽ không để ý hình tượng để có một bữa no đủ thống thống khoái khoái như thế.
Long Cát công chúa một bên cảm khái, một bên nhanh chóng ăn.
Hình tượng cái gì, đã không để ý tới.
“Ợ!”
Vừa ăn xiên que mỹ vị, vừa uống Pepsi lạnh lẽo ngon miệng, Long Cát không nhịn được ợ một cái, xúc động nói: “Đây mới thực sự là cuộc sống thần tiên nên trải qua.”
Hậu Thổ gật đầu đồng ý nói: “Cực khổ tu luyện thành tiên chính là để hưởng thụ cuộc sống.”
Lý Nguyên cảm khái nói: “Đát Kỷ thật sự nên tới nghe những lời nói chí lý này.”
Hậu Thổ không nhịn được cười nói: “Đát Kỷ cảm thấy ngươi quá lười biếng, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng cho nên mới luôn miệng bảo ngươi tu luyện.”
Long Cát công chúa chớp mắt.
Đát Kỷ là ai?
Dường như người này có quan hệ rất thân thiết với Lý Nguyên và Hậu Thổ.
Chẳng mấy chốc, ba người đã ăn sạch một cái nồi lớn đầy xiên que tê cay.
Có điều, bất kể là Hậu Thổ hay là Long Cát công chúa đều cảm thấy chưa thỏa mãn.
“Ai, nếu như có một ngày, ngươi có thể để ta ăn no một lần thì tốt rồi.” Hậu Thổ chép chép cái miệng, vẻ mặt đầy hy vọng nói với Lý Nguyên.
Long Cát công chúa cũng có ý nghĩ này, chỉ là nàng ngại nói ra.
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn.
Hắn tức giận nói: “Ngươi đúng là biết nghĩ đấy.”
Sau khi thành tiên có một điểm không tốt là, chỉ cần muốn ăn thì sẽ mãi mãi không no nổi.
Nếu Hậu Thổ muốn ăn no thì kể cả chuẩn bị cho nàng mấy triệu cái tinh cầu thức ăn cũng sợ không no nổi.
Hậu Thổ cũng biết mình ý tưởng có hơn thái quá, lập tức ngượng ngùng thè lưỡi.
Long Cát công chúa mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm.
Trong lòng yên lặng thì thầm: Ta không thấy, ta không thấy.
Hậu Thổ nương nương không thể ra vẻ đáng yêu được.
“Đúng rồi.” Hậu Thổ nhớ ra cái gì đó, lập tức hỏi Lý Nguyên: “Xiên que này Nữ Oa chưa từng ăn đúng không?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Chưa từng ăn.”
“Thật tốt quá.”
Hậu Thổ nghe vậy tức khắc vui vẻ nhảy cẫng lên:
“Ta ăn nhiều hơn nàng rồi.”
Lý Nguyên cạn lời nói: “Các ngươi so sánh như vậy thấy thú vị sao?”
Hậu Thổ: “Chủ yếu là nàng so sánh trước, mỗi lần thấy ta, nàng đều khoe khoang nói ăn thứ tốt gì ở chỗ này của ngươi, ta chỉ là không quen nhìn cái vẻ đắc ý kính nhi của nàng thôi. À, trong khoảng thời gian này nàng không ăn cái gì mới lạ ở chỗ của ngươi chứ?”
Hậu Thổ hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên suy nghĩ một chút: “Mì xào tương có tính là đồ ăn mới lạ không?”
Hậu Thổ lập tức xù lông: “Đương nhiên tính rồi, mì xào tương này ta cũng chưa từng ăn.”
Nàng bĩu môi, vẻ mặt tức giận nói:
“Nữ Oa tới ăn mì xào tương lúc nào thế? Mì xào tương là cái gì? Có ăn ngon hay không?”
Lý Nguyên nói:
“Cách đây không lâu, ban đầu đó là bữa sáng của ta, ta ăn đươc hai miếng đã bị nàng cướp đi.”
Phốc! Long Cát công chúa không nhịn được, lập tức cười thành tiếng.
Đây là đang nói tới Nữ Oa nương nương sao?
Đồ Lý Nguyên ăn mà nàng lại cướp?
Đây chắc là quỷ chết đói hay là thổ phỉ ấy chứ!
Long Cát cảm thấy lại một hình tượng Thánh Nhân ở trong lòng nàng tan vỡ rồi.
Hậu Thổ nghe vậy lập tức nói với Lý Nguyên:
“Nữ Oa cũng cướp rồi, lần sau đừng trách ta cũng cướp của ngươi, một chén nước ngươi cũng phải giữ cân bằng.”
Long Cát suýt cười hẳn ra cũng may nàng đã cực lực nhịn xuống, nhờ vậy mới không thất thố.
Đây là chuyện phải xử lý công bằng sao?
Sao lại giống như là hai tiểu thiếp đang tranh sủng vậy?
Trong lòng Long Cát liên tục phỉ nhổ.
Lý Nguyên nghe xong lời Hậu Thổ nói không còn gì để nói.
Đời trước đúng là thiếu nợ hai người này.
Rảnh rỗi hàn huyên một hồi, Hậu Thổ và Long Cát công chúa trước sau cáo từ rời khỏi trang viên.
Long Cát ngồi trên Thanh Loan, bay thẳng về Phượng Hoàng sơn.
Nàng nghĩ đến chuyện mình đã trải qua hôm nay, chỉ cảm thấy lần bị giáng xuống hạ phàm này đúng là nhân họa đắc phúc.
Nếu nàng không hạ phàm chỉ sợ vĩnh viễn không được ăn đồ ăn ngon như vậy.
không biết ngoại trừ vẻ cao cao tại thượng bên ngoài của Thánh Nhân thì còn một mặt không muốn người khác biết như thế.
Càng sẽ không biết thế giới này có tòa hồ nước, có khỏa Thanh Liên và cả con cá chép bất phàm như vậy.

núi Thiên Trì.
Bên dòng suối nhỏ.
Một thiếu nữ trong sáng, nhỏ nhắn trong bộ bạch y đang ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, dùng cỏ khô rửa sạch một cái hồ lô màu mặc ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận