Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2079 - Đát Kỷ da mặt dày!

Thấy Đát Kỷ ‘Hồ ngôn loạn ngữ’ về phía hư không, những đại đạo thiên ma ở xung quanh đều không ngừng lắc đầu.
Đây là lời mà thánh nhân có thể nói ra sao?
Ấu trĩ trông giống như một đứa con nít vậy.
“Ta nghĩ chắc nàng ta bị điên rồi.”
“Vị thánh nhân này cũng yếu thật.”
“Có lẽ, chỉ số thông minh của nàng ta vốn không được bình thường.”
“Ngươi đừng có phí sức lực, không một ai có thể phá vỡ Hồng Mông đại trận.”
“Đúng vậy, ngươi vẫn nên đưa bảo hồ cho bọn ta sử dụng đi.”
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ Đát Kỷ bị điên rồi, đột nhiên, chỉ thấy ‘Tách’ một cái, Đát Kỷ vốn đang ‘Hồ ngôn loạn ngữ’ ngay giữa hư không, chợt biến mất một cách vô căn cứ ngay trước mắt mọi người.
Không hề có bất kỳ sự thông báo trước nào, cũng không hề bất kỳ sự dao động nào của pháp lực, dù mọi người là đại đạo nhưng cũng không kịp ngăn cản.
Tất cả đại đạo thiên ma thấy Đát Kỷ biến mất khỏi chỗ đó, nhất thời kinh ngạc trố mắt nhìn nhau, á khẩu không nói nên lời.
Rất lâu cũng không nói nên lời.
“Sao, sao nàng ta biến mất rồi?”
Một lát sau, Ngưu Bôn mới phản ứng lại.
Bởi vì quá kinh hãi, nên cách nói chuyện của hắn cũng có chút lắp bắp.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Sao nàng ta rời khỏi đây được? Sao ta không hề cảm nhận được bất kỳ sự dao động nào của phép tắc.”
Hồ Cơ để lộ vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi.
“Chẳng lẽ là ca ca của nàng ta đã ara tay sao? ca ca của nàng ta thật sự có năng lực hơn cả đại đạo.”
Ngư Tẩu suy đoán trong sợ hãi.
Hoàng Ngự không dám tin: “Làm sao có thể, ta đã tung hoành Hồng Mông nhiều năm như vậy, nhưng cho tới giờ chưa thấy một ai có thể hơn cả đại lộ.”
“Nếu không phải có ca ca của nàng ta xuất thủ, vậy sao nàng ta có thể biến mất một cách vô căn cứ như vậy?”
Có đại đạo thiên ma nói.
“Cải phải thực lực rất mạnh mới có thể dễ dàng rời khỏi Hồng Mông đại trận mà không để chúng ta phát giác ra.”
“Chẳng lẽ, trong Hồng Mông thật sự có tồn tại hơn cả đại đạo sao?”
“Haiz, sớm biết như vậy, thì lúc trước ta đã thiết lập quan hệ tốt với nàng ta rồi, nói không chừng là có thể xin nàng ta đưa ta đi rời khỏi cái chỗ quỷ quái này cùng rồi.”
Có người hối hận không thôi.
Tại gian khách điếm.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cánh cửa sổ bằng gỗ hộ, chiếu vào bên trong đại sảnh.
Khiến cho khách điếm vốn có chút u ám trở nên sáng sủa hơn hẳn.
Chỉ thấy hai người Lý Nguyên và Tiểu Long Nữ đang ngồi trên một chiếc bàn gỗ, chơi cờ năm quân.
Tiểu Long Nữ nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào bàn cờ mà mắt không chớp, dáng vẻ hết sức suy tư.
Mà Lý Nguyên thì lại tỏ ra ung dung thoải mái, trông rất là nhàn nhã.
Bàn trà nhỏ nằm bên cạnh hai người có đặt một bộ bình sứ và gọi đồ trà, còn có mấy đĩa điểm tâm nhỏ.
Bên trong bình trà vẫn còn có hơi nóng bốc lên.
Mọi thứ dường như rất ấm áp.
Đột nhiên, Lý Nguyên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một cái, rồi trên mặt hắn để lộ một nụ cười nhàn nhạt.
Tiểu Long Nữ thấy vậy thig trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nàng rất ít khi thấy Lý Nguyên cười, nhất là nụ cười vô vớ giống như này.
Vì vậy, nàng tò mò hỏi Lý Nguyên: “Sao đột nhiên ngươi lại cười?”
Chẳng lẽ là do thấy tài đánh cờ của ta tệ quá.
Tiểu Long Nữ âm thầm nghĩ.
Khóe miệng của Lý Nguyên nhếch lên một cong đẹp mắt, hắn giải thích: “Ta đang cười người có da mặt dày.”
Tiểu Long Nữ nghe vậy, lại càng thấy nghi ngờ hơn.
“Da mặt dày? Ai da mặt dày?
Không phải là nói ta đâu nhỉ?
Chẳng lẽ hắn bất mãn việc ta ở lỳ chỗ này để ăn chùa?
Tiểu Long Nữ nhất thời trở nên rất thấp thỏm.
Lý Nguyên thuận miệng đáp: “Là Đát Kỷ.”
Phụt!
Nghe cái tên mà Lý Nguyên nói ra, Tiểu Long Nữ suýt chút nữa rớt trái tim ra ngoài.
Đát Kỷ, đây, đây không phải là thánh nhân nhân tộc sao?
Sao Lý Nguyên lại chợt nói thánh nhân da mặt dày?
Chê thánh nhân như vậy, cũng quá to gan rồi.
Còn không bằng nói da mặt ta dày!
Tiểu Long Nữ nén nỗi sợ hãi lại, nàng vội vàng nhắc nhở Lý Nguyên: “Đó là thánh nhân, ngươi cũng đừng nói bậy.”
Lý Nguyên tùy ý nói: “Không sao, nàng ta vốn dĩ da mặt dày, rõ ràng là chanh chua, tùy hứng nhưng thường tự cho mình xinh đẹp, đáng yêu, còn ôn nhu, hoàn toàn không biết tự lượng.”
Tiểu Long Nữ: “...”
Nàng thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Sao hắn có thể nói thánh nhân chanh chua chứ?
Cái này không phải là không để cho thánh nhân Đát Kỷ có mặt mũi à.
Tuy, nàng biết Lý Nguyên rất mạnh, lại còn là cha nuôi của Tiểu Tê Tử, nhưng nói một vị thánh nhân như vậy, Tiểu Long Nữ vẫn cảm thấy rất chột dạ.
Quá cả gan.
“Hỏng bét, có người muốn dựa vào ta cả đời.”
Ngay lúc này, Tiểu Long Nữ đột nhiên nghe Lý Nguyên nói một câu mà nàng không hiểu.
Nhất thời đầu óc của nàng trở nên mơ hồ.
Cái gì mà gọi là dựa vào cả đời?
Ai lại muốn dựa vào Lý Nguyên cả đời?
Ách, ta muốn!
“Tách.”
Trong lúc Tiểu Long Nữ đang suy nghĩ lung tung, một tiếng búng tay lanh lảnh truyền đến tai nàng.
Chỉ thấy Lý Nguyên búng tay một cái mà không hề báo trước.
Ngay khi Tiểu Long Nữ không hiểu dụng ý của Lý Nguyên, đột nhiên, nàng phát hiện bên trong đại sảnh thoáng hiện lên một tia huyền quang.
Sau đó, một bình người cao gầy, thướt tha bất chợt xuất hiện ở trong đại sảnh, sau khi thấy rõ diện mạo của đối phương rồi, trong mắt Tiểu Long Nữ không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc vì quá đỗi xinh đẹp.
Chỉ thấy cô gái này tầm mười tám mười chín, dáng nhỏ eo thon, có thể nắm bằng một tay. Trắng mịn nõn nà, thổi một cái có thể đổ. Răng trắng môi đỏ nhye đóa hoa mới hé.
Minh mâu thiện lai, phấn trang ngọc trác, Tiểu Long Nữ cảm thấy toàn bộ những thành ngữ chỉ vẻ đẹp trên thế gian đều có thể lấy ra để miêu tả dung mạo khuynh thành của cô gái.
Cô gái này thật sự quá đỗi xinh đẹp, trong tất cả các cô gái mà Tiểu Long Nữ đã gặp, chỉ có Tiểu Tê Tử mới có thể sánh ngang với cô gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận