Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1936 - Chỉ là búng tay mà thôi quá không coi ai ra gì!

Mà tỷ tỷ lại bị Lý Nguyên phế bỏ một chân.
Đây là trùng hợp, hay là Lý Nguyên cố ý trút giận cho ta?
Không biết vì sao, thấy tỷ tỷ bị phế bỏ một chân, trong lòng Liên Tinh lại không cảm thấy chút tức giận hay thương tâm.
Ngược lại, nàng còn cảm thấy có chút thoải mái!
Tuy rằng, nghĩ như vậy, khiến cho nàng cảm thấy cảm giác tội lỗi từ đáy lòng.
Cảm thấy rất có lỗi với tỷ tỷ.
Thấy người của Di Hoa cung đi rồi, lúc này Giang Phong, Hoa Nguyệt Nô mới hoàn toàn yên lòng.
Vẻ mặt Giang Phong cảm kích nói với Yến Nam Thiên: “Đại ca, ta cũng không biết nên làm sao biểu đạt sự cảm kích của ta, xin nhận tiểu đệ một lạy.”
Nói xong, hắn muốn quỳ xuống hành đại lễ với Yến Nam Thiên.
Nhưng mà, Yến Nam Thiên lại ngăn cản Giang Phong.
“Huynh đệ nhà mình, không cần khách sáo như......”
Đột nhiên, Yến Nam Thiên nhướng mày.
Huyền Thiết trọng kiếm trong tay hắn, nhất thời không dự báo trước chém qua một rừng cây phía xa.
Kiếm quang cắt phá trường không, một khe rãnh sâu vạn trượng nhất thời xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Rừng cây kia cũng bị một phân thành hai.
Lão Bạch đúng lúc trên một cây đại thụ trong rừng cây, hắn vốn chuẩn bị trở về khách điếm, nhưng mới vừa động thân, hắn đột nhiên cảm thấy chuông báo động vang lên, tóc gáy cả người đều dựng ngược lên.
Không chút suy nghĩ, hắn quyết định thật nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất của mình, né qua bên cạnh.
Mới vừa bay khỏi đại thụ hắn ẩn thân, đại thụ phía sau đó, đã bị kiếm quang một phân thành hai.
Trên mặt đất còn ra hiện một vết rách sâu không thấy đáy.
“Ngươi là người nào, vì sao giấu đầu lộ đuôi trốn ở trong tối?”
Yến Nam Thiên nhìn chằm chằm Lão Bạch, lớn tiếng quát hỏi.
Thì ra, vừa rồi hắn phát giác có người trốn ở bên cạnh, lúc này mới đột nhiên ra tay.
Lão Bạch lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng giải thích: “Yến đại hiệp, đừng xúc động, ta không có ác ý.”
Giang Phong thấy Lão Bạch, trên mặt cũng không khỏi lộ ra một tia bất ngờ.
Hắn vội vàng nói với Yến Nam Thiên: “Người này là một vị chạy vặt của khách điếm ta ở, hẳn không có ác ý.”
Yến Nam Thiên nghe vậy, lúc này mới cầm Huyền Thiết trọng kiếm trong tay, thu vào trong vỏ kiếm sau lưng.
Lão Bạch thấy thế, nhanh chóng nói: “À, ta không làm phiền các ngươi, cáo từ.”
Chờ sau khi Lão Bạch rời đi, Yến Nam Thiên không khỏi cảm thán nói: “Một tên chạy vặt, vậy mà có thân pháp này, khách điếm này rất không bình thường!”
Giang Phong nghe vậy, không khỏi cùng nhận thức gật đầu nói: “Khách điếm này quả thật không bình thường, đại ca cũng biết chân của Yêu Nguyệt là bị đứt như thế nào không?”
“Bị đứt như thế nào?”
Yến Nam Thiên tò mò hỏi.
Giang Phong: “Là bị một người họ Lý trong khách điếm phế bỏ.”
Yến Nam Thiên khiếp sợ nói: “Người này vậy mà có thể phế bỏ một chân của Yêu Nguyệt, tu vi này chỉ sợ còn mạnh hơn ta.”
Giang Phong: “Đại ca có biết, làm thế nào Lý công tử phế bỏ một chân của Yêu Nguyệt không?”
Yến Nam Thiên: “Nhất định trải qua một phen đấu pháp kịch liệt!”
Giang Phong lắc lắc đầu: “Đại ca đã đoán sai, không có đấu pháp, vị Lý công tử kia, chỉ búng tay một cái mà thôi.”
Xoạch!
Tuy rằng Yến Nam Thiên trấn định, nhưng khi nghe đến đó, hắn vẫn không nhịn được há hốc mồm, thật lâu không cách nào ngậm lại được.
Hắn không cách nào tưởng tượng ra, một cái búng tay, lại có thể phế đi một chân của Yêu Nguyệt!
Đây là muốn tu vi cỡ nào mới có thể làm được?
Lời này nếu không phải từ trong miệng Giang Phong nói ra, Yến Nam Thiên làm sao cũng sẽ không tin, trên đời này vẫn còn có chuyện ly kỳ như vậy phát sinh.
Chuyện này cũng quá bất hợp lý, quá không thể tưởng tượng nổi.
Yến Nam Thiên lấy lại tinh thần, hắn có phần không dám tin hỏi Giang Phong: “Thật hay giả, phải biết rằng, Yêu Nguyệt chính là Thái Ất Kim Tiên đại năng, còn có một Hậu thiên linh bảo thượng phẩm hộ thân, làm sao có thể bị người ta búng tay một cái, liền phế đi một chân?”
Giang Phong giọng điệu ung dung nói: “Đại ca có biết, vừa rồi lúc ngươi và Yêu Nguyệt đấu pháp, vì sao Yêu Nguyệt không tế ra thần binh trấn phái của Di Hoa cung -- Bích Huyết Chiếu Đan Thanh không?”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái.”
Yến Nam Thiên nghi hoặc nói.
Giang Phong giải thích: “Bởi vì, Bích Huyết Chiếu Đan Thanh mới nãy không lâu, đã bị Lý công tử hủy hoại.”
“Ầu...”
Đệt!
Yến Nam Thiên suýt nữa thì văng tục.
Cũng may, hắn nhớ tới bên cạnh còn có Hoa Nguyệt Nô, mới nuốt lại chữ cuối cùng.
Bích Huyết Chiếu Đan Thanh là Hậu thiên linh bảo thượng phẩm, được xưng là kiên cố không gì phá nổi, không vật nào không phá được, thế mà cũng có thể bị hủy hoaik?
Chuyện này cũng quá không hợp lẽ thườn đi?
“Tu vi của Lý công tử đó rốt cuộc cao bao nhiêu? Thực lực làm sao khủng bố như vậy?”
Yến Nam Thiên ngây ngốc hỏi.
Giang Phong lắc đầu nói: “Thực lực chân thật của Lý công tử cao bao nhiêu, ta nhìn không ra. Ngược lại Yêu Nguyệt ở trước mặt hắn, không mạnh hơn trẻ sơ sinh bao nhiêu. Còn có, Lý công tử chẳng những thực lực sâu không lường được, hắn còn biết suy tính. Trước đó ta vốn cầu cứu hắn, kết quả hắn an ủi ta nói, ta sẽ không sao. Vốn dĩ, ta còn cho rằng hắn đang nói lời từ chối, không muốn xuất thủ giúp ta. Bây giờ xem ra, hắn thực sự tính ra ta sẽ không xảy ra chuyện.”
Yến Nam Thiên cảm khái nói: “Đây đúng là một vị kỳ nhân, ta lại muốn gặp hắn một lần, nếu có thể giao lưu một phen với kỳ nhân bực này, chẳng phải là tốt thay!”
Giang Phong: “Đại ca muốn gặp hắn, chúng ta trở về khách điếm là được, vừa lúc Nguyệt Nô mới sinh hài tử, cũng cần nghỉ ngơi.”
Yến Nam Thiên nghe vậy, không khỏi gật đầu lia lịa.
Rất nhanh, nhóm người đã lần nữa về tới Đồng Phúc khách điếm.
Mọi người trong Đồng Phúc khách điếm, vốn đang tập trung tinh thần nghe Lão Bạch kể lại đấu pháp giữa Yêu Nguyệt và Yến Nam Thiên vừa rồi, thình lình thấy nhóm người Giang Phong lại trở về, tỏ vẻ rất bất ngờ.
“Sao các ngươi lại trở về rồi?”
Lão Bạch vội vàng hỏi Giang Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận