Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 930 - Sự khiếp sợ của Thủy Hoàng

Trẫm chỉ biết đất thiên hạ đều là đất Tần, cho nên càng không thể nói chuyện rời khỏi lãnh thổ Đại Tần.”
Mặc dù trong lòng Lý Nhị khó chịu Thủy Hoàng cướp giang sơn của mình, nhưng hắn nghe Thủy Hoàng nói, cũng không thể không thừa nhận đối phương quả thật khí phách vô song.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nếu không muốn rời đi, vậy ta chỉ có thể giam cầm các ngươi lại.”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”
Bạch Khởi đặt tay lên trên bảo kiếm, vẻ mặt lạnh lùng trả lời.
Thủy Hoàng không mở miệng, thái độ của Bạch Khởi đã tỏ rõ thái độ của hắn.
Không khí đại sảnh lập tức trở nên ngưng trọng.
Nhưng Lý Nguyên chỉ tùy ý nhìn Bạch Khởi một cái.
Bạch Khởi đột nhiên cảm thấy cơ thể truyền đến một trận đau đớn kịch liệt giống như linh hồn bị xé rách.
Sau đó hắn khiếp sợ phát hiện hai tay, hai chân, cơ thể, đầu của mình bị chia làm mấy phần mà không được báo trước.
Những cơ quan này trôi nổi trên không trung với hình dáng của ‘con người’, chỉ là không nối liền với nhau, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của Bạch Khởi từ vị trí vết cắt.
Lý Nhị lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Tiểu Tê Tử vội vàng vùi đầu vào trong ngực cha.
Bạch Khởi không rõ tại sao bản thân lại biến thành như vậy?
Hắn nhanh chóng vận chuyển huyền công, muốn tứ chi đang phân liệt trùng sinh, kết hợp lại với nhau. Hắn tu luyện là công pháp luyện thể, theo lý thuyết đoạn chi trùng sinh chỉ là chuyện dễ dàng.
Nhưng hắn phát hiện ngoại trừ đầu còn có thể suy nghĩ ra thì hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của các cơ quan và kinh mạch khác, chứ đừng nói là vận chuyển huyền công để đoạn chi trùng sinh.
Từ khi sinh ra đến nay, Bạch Khởi chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như vậy.
Thủy Hoàng thấy trạng thái của Bạch Khởi, đồng tử không khỏi co rút kịch liệt.
Hắn không rõ Lý Nguyên ra tay từ khi nào, thông qua thủ đoạn gì lại biến Bạch Khởi thành dáng vẻ tách rời như hiện tại.
Hắn phát hiện nam tử trẻ tuổi này sâu không lường được, cường hãn đến cực điểm so với trong tưởng tượng của hắn.
Tuy nhiên, mặc dù hắn khiếp sợ, nhưng động tác lại không chút do dự.
Chỉ thấy một luồng sáng trắng hiện lên, Thái A bảo kiếm bên hông Thủy Hoàng bị hắn rút ra hung hăng bổ về phía Lý Nguyên.
Mặc kệ hắn là ai, mặc kệ hắn mạnh cỡ nào, trẫm chém một kiếm, dẹp bỏ tru tà.
Thái A bảo kiếm tạo ra một đường cong duyên dáng, đất trời đều bị chia làm hai, pháp tắc đều sinh ra dao động, thời gian ở trên mũi đao quay ngược về phía sau.
Uy của một kiếm, thông thiên triệt địa, quang hàn cổ kim.
Nhưng Lý Nguyên lại không chút dao động khi đối mặt với một kích khủng bố này, biểu cảm cũng không chút thay đổi, hai tay vẫn đang điều khiển trò chơi trên điện thoại.
Vút!
Chỉ nghe một tiếng bảo đao vào vỏ vang lên.
Thái A bảo kiếm trong tay Thủy Hoàng rõ ràng đang công kích về phía Lý Nguyên, nhưng sau cùng lại lần nữa quay về trong vỏ một cách quỷ dị.

Dù là Thủy Hoàng bình tĩnh, có được tâm tính hủy thiên địa, mặt không đổi sắc.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, hắn vẫn không nhịn được đổ mồ hôi trán, sau lưng phát lạnh.
Hắn thề, Thái A kiếm tuyệt đối không phải do hắn chủ động thu hồi.
Rõ ràng hắn chém về phía Lý Nguyên, nhưng cuối cùng bảo kiếm lại trở lại trong vỏ kiếm.
Hắn không biết rốt cuộc phải tu luyện thuật không gian đến mức độ xuất thần nhập hóa như thế nào mới có thể làm được bước này?
Mặc dù giao thủ vừa rồi không có động tác dư thừa, cũng không có tràng diện đánh nhau kịch liệt, nhưng chỉ với một động tác ‘đơn giản’, Thủy Hoàng đã hiểu được tu vi của người trẻ tuổi trước mắt này cao hơn hắn rất nhiều.
Đối phương nắm giữ pháp tắc hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn.
“Rốt cuộc ngươi là người, là quỷ, hay là yêu?”
Thủy Hoàng trầm giọng hỏi Lý Nguyên, không tiếp tục công kích nữa.
Nếu đã hiểu được bản thân không phải là đối thủ, thì hắn cũng không chọc giận Lý Nguyên nữa.
Mặc dù hắn khí phách, nhưng cũng không lỗ mãng.
Lý Nguyên: “Lý Nguyên, Nhân tộc.”
Lý Nguyên?
Trong lòng Thủy Hoàng suy nghĩ đôi chút, hắn chưa từng nghe Bạch Khởi nói đến giữa Thiên giới, Địa phủ có cường giả tên là Lý Nguyên.
Trong lòng Bạch Khởi cũng hiện lên một tràn nghi hoặc.
Lẽ nào Lý Nguyên là đại năng hồng hoang mới thăng cấp trong thời gian vạn năm này sao? Nhưng sao có thể?
Ai lại có thể tu luyện tới cảnh giới sâu không lường được trong thời gian vạn năm như vậy chứ?
“Lẽ nào ngươi chính là Thánh Nhân trong truyền thuyết?”
Thủy Hoàng lại hỏi.
Hắn cũng nghe qua uy lực của Thánh Nhân, biết Thánh Nhân vạn kiếp bất diệt, không gì không làm được.
Hắn cảm thấy, chỉ sợ chỉ có Thánh Nhân trong truyền thuyết mới có thể có thực lực như Lý Nguyên bày ra.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Thánh Nhân vẫn chưa thể sánh với ta.” Thủy Hoàng nghe vậy, khóe miệng không khỏi co rụt.
Trước kia, hắn cảm thấy bản thân khí phách vô song, không coi Thần Phật ra gì.
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy Lý Nguyên này còn khí phách hơn cả hắn.
Lại nói Thánh Nhân chưa thể sánh được với hắn.
Chẳng lẽ trên thế giới này còn có tồn tại lợi hại hơn Thánh Nhân sao?
Bạch Khởi cũng nghi hoặc, so với Thủy Hoàng thì hắn biết nhiều chuyện về tu luyện hơn.
Lợi hại hơn Thánh Nhân, vậy thì chỉ có Đạo Tổ Hồng Quân.
Nhưng hắn không thể tin Lý Nguyên chính là Hồng Quân!
Nếu hắn không phải là Hồng Quân, vậy tại sao lại nói ra lời ngông cuồng như vậy?
Lý Nguyên mặc kệ nghi hoặc của hai người họ, hỏi Thủy Hoàng: “Đề nghị của ta ngươi suy nghĩ thế nào? Là lựa chọn rời khỏi Đại Đường, hay lựa chọn bị ta giam cầm trong dị thế giới Hồng Mông?”
Rời khỏi Đại Đường, thủy hạn bất thường.
Bị nhốt ở dị thế giới Hồng Mông, Thủy Hoàng càng không muốn.
Biểu cảm của hắn biến ảo một lúc, nói: “Tại sao ngươi lại muốn trợ giúp đám người yếu đuối này ngăn cản ta dẫn dắt Nhân tộc, xưng bá tam giới?”
Lý Nhị bên cạnh nghe vậy, không khỏi trợn trắng mắt.
Ta yếu đuối?
Hai từ này có liên quan đến ta sao?
Hơn nữa nói trước mặt ta, không sợ bị tru cửu tộc sao?
Bỏ đi, ta là vị vua nhân đức, sẽ không so đo với lão ngoan đồng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận