Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1293 - Chủ Thần cảm thấy hứng thú

Ngay sau đó, một tinh vân hình người màu tím đột nhiên đi ra từ bên trong vòng xoáy. Mặc dù tinh vân hình người màu tím có hai tay, hai chân, nhưng không có ngũ quan, tóc, càng không phân rõ giới tính.
Nhìn hắn như là chất lỏng màu tím đang di chuyển.
Vô hình, bốn phía tản ra ánh sáng tím.
Đây là ý thức của Chủ Thần.
Chủ Thần ‘nhìn’ thân thể của mình, không thấy hắn có động tác dư thừa gì thì đã xuất hiện một chiếc mũ có màn che màu tím che lại hắn...
Chiếc mũ che thân thể và đầu của hắn cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể từ trong mũ thấy được một chút ánh sáng màu tím.
Chủ Thần nghiêng đầu nghĩ, hắn quét tay về phía trước.
Lập tức, trước người hắn đột nhiên hiện ra năm bóng dáng.
Năm bóng dáng này rõ ràng là năm người Trịnh Hiên, Mộc Vi Anh, Đặng Tiêu, Từ Hoa Hữu và Chử Hồng Thiên.
Bất kể là quần áo, khí chất, bộ dáng, tu vi, hay là khí tức, tất cả đều giống nhau như đúc, không có chút khác biệt nào.
Năm người này có thể nói là thành viên của tiểu đội Thiên Thần, cũng có thể nói không phải.
Bởi vì bọn họ là do Chủ Thần sao chép lại từ các thành viên của tiểu đội Thiên Thần.
Từ thực lực, bộ dáng, thậm chí là suy nghĩ đều giống tiểu đội Thiên Thần như đúc.
Chỉ có điều, trí nhớ của bọn họ còn dừng lại ở một giây trước khi các thành viên của tiểu đội Thiên Thần xuyên đến Hồng Hoàng để chấp hành nhiệm vụ.
Năm tên thành viên của tiểu đội Thiên Thần trông thấy Chủ Thần thì vẻ mặt giật mình, sôi nổi hành lễ nói: “Thuộc hạ bái kiến Chủ Thần đại nhân.”
Chủ Thần gật đầu, giọng nói của hắn trực tiếp truyền vào trong đầu của tiểu đội Thiên Thần.
“Ngô muốn đến Hồng Hoàng để điều tra một chuyện, các ngươi coi như người hầu đi cùng!”
“Rõ.”
Năm tên thành viên của tiểu đội Thiên Thần không dám chậm trễ chút nào, lập tức trăm miệng một lời, cung kính gật đầu đồng ý.
Sau khi Chủ Thần mô phỏng ra tiểu đội Thiên Thần, chỉ thấy hắn bước về phía trước một bước.
Một khắc sau, bóng dáng của hắn đã xuất hiện ngoài cửa ‘Khách điếm Hữu Gian’, trong thành Trường An của Hồng Hoang.
Mà năm tên thành viên của tiểu đội Thiên Thần đương nhiên đứng ở phía sau hắn.
Chuyện xảy ra trước đây trong khách điếm này của nhóm tiểu đội Thiên Thần, Chủ Thần biết rất rõ.
Cho nên, sau khi hắn đi tới Hồng Hoàng, hắn đã đi thẳng tới khách điếm này.
Chỉ trong giây lát, hắn có thể nhìn rõ mọi thứ trong khách điếm.
Đỉnh đầu là lưới Thiên Đạo, dưới chân là Hỗn Độn Tức Nhưỡng, cây cối là Hỗn độn linh căn, hồ cá nhỏ là thế giới Hồng Mông. Chủ Thần âm thầm sợ hãi, thán phục một chút, nơi này xác thực rất đặc biệt.
Có điều, hắn cũng chỉ sợ hãi, thán phục một chút, tâm trạng lại một lần nữa quay về bình tĩnh.
Toà khách điếm này mặc dù không bình thường, nhưng với hắn mà nói, cũng không phải không thể tưởng tượng nổi.
Chủ Thần cũng có thể nhẹ nhàng tạo ra một tòa khách điếm giống vậy...
Thân là Đại Đạo, hắn không để Hồng Mông ở trong mắt.
Các loại Hỗn độn linh căn, bảo vật Hồng Mông cũng không coi là hiếm có đối với Chủ Thầm.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tìm ra còn nhiều Hỗn độn linh căn, hiếm thấy chí bảo hơn cả tòa khách điếm này.
Điều làm cho hắn không nghĩ tới chính là, Hồng Hoang thế nhưng lại tồn tại một tòa không gian Hồng Mông như thế này.
Dù sao, với đẳng cấp của Hồng Hoang thì ngay cả một gốc cây Hỗn độn linh căn đều không thể chịu được, chứ đừng nói là toà khách điếm này.
Chuyện này cũng không giống do Thiên Đạo cường giả làm ra.
Chẳng lẽ, đây là do Đại Đạo cường giả nào đó bố trí sao?
Chẳng lẽ, bên trong Hồng Mông thật sự tồn tại một Đại Đạo cường giả khác?
Trong đầu Chủ Thần có vô số suy nghĩ.
Có điều, động tác của hắn lại không chút chần chờ, thần thức đã sớm bao trùm toàn bộ thế giới Hồng Hoang.
Tất cả mọi chuyện ở Hồng Hoang đều bị hắn ‘Nhìn’ ở trong mắt.
Ngay cả con kiến dưới mặt đất hô hấp mấy lần, đều không thể trốn thoát tra xét của hắn.
Hắn trông thấy Hồng Quân đang cướp đoạt bản nguyên chi lực của dị giới, trông thấy Dương Mi đang chậm rãi uống rượu, cũng trông thấy Thái Hư Lão Tử đang ngủ. Nhưng hắn chính là không nhìn thấy Đại Đạo cường giả nào tồn tại ở Hồng Hoang.
Là hắn trốn đi, hay là Hồng Hoang căn bản không tồn tại Đại Đạo nào?
Có điều, chuyện này có chút kỳ quái.
Hồng Hoang không phải có tám tên Thánh Nhân sao?
Vì sao ta chỉ nhìn thấy sáu tên Thánh Nhân?
Còn có hai tên Thánh Nhân nữa đi đâu rồi?
Hình như tên là Nữ Oa và Hậu Thổ.
Chẳng lẽ các nàng rời đi Hồng Hoàng, đi ra ngoài Hỗn độn vực?
Dù sao, chỉ cần các nàng ở Hồng Hoàng, dù như thế nào đều không thoát khỏi tra xét của ta!
Nhớ tới đây, Chủ Thần lại tăng thêm phạm vi tra xét.
Nhưng điều khiến hắn cau mày là, cho dù hắn phóng ra toàn bộ thần thức to lớn của mình, mọi thứ đều bị bao phủ dưới tầm nhìn của hắn, nhưng hắn vẫn không trông thấy hai tên Thánh Nhân biến mất của Hồng Hoang kia.
bọn họ giống như chưa từng tồn tại.
Không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng sao có thể có chuyện như vậy!
Chỉ là Thánh Nhân, trừ khi từ hàng vạn kỷ nguyên trước, các nàng đã xuất phát từ Hồng Hoàng, bay về phía chỗ sâu Hồng Mông. Không phải, dù vậy cũng căn bản trốn không thoát cảm giác của ta!
Chủ Thần vừa nghi ngờ, lại không khỏi trở nên càng thêm hứng thú!
Đã không biết bao lâu, hắn không lộ ra vẻ tò mò, muốn tìm kiếm thực hư về một việc gì đó như hôm nay.
Hồng Hoang này có chút thú vị!

Triều Ca.
Trong phủ đệ.
Mấy người Lý Nguyên, Nữ Oa, Ðát Kỷ, Hậu Thổ, Tiểu Tê Tử, Tô Trường Ly, Hoàng Vĩ Kỳ chính là đang vui vẻ ăn thịt nướng.
Đương nhiên, chủ yếu là do Lý Nguyên nướng, những người khác phụ trách ăn.
Mặc dù, Nữ Oa, tỷ Kỷ các nàng cũng nướng, chỉ có điều đồ ăn do các nàng nướng ra đến chính các nàng cũng không muốn ăn.
Các nàng còn nói, không phải là bởi vì các nàng nướng không ngon mà đây là đặc biệt nướng cho Lý Nguyên. Cho nên tất cả đều nhường cho Lý Nguyên ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận