Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1760 - Da đầu Hoàng Vô Tà nứt nẻ

“Tiểu, tiểu đạo bái kiến Thái Thanh Thánh Nhân.”
Vẻ mặt Hoàng Vô Tà hết sức lo sợ, mồm miệng cũng run bần bật: “Lúc trước tiểu đạo vụng về, không biết dung mạo thật của Thánh Nhân, đến nỗi va chạm với Thánh Nhân, mong Thái Thanh Thánh Nhân thứ tội!”
Trong nháy mắt khi cảm nhận được khí tức tiên thiên kinh khủng của Thái Cực Đồ, Hoàng Vô Tà xác định thân phận của Lão Tử.
Dù sao mọi người đều biết, cả Hồng Hoang, chỉ có một mình Lão Tử có một Tiên thiên chí bảo là Thái Cực Đồ.
Nếu như thế mà hắn vẫn không thể xác định thân phận của Lão Tử, vậy hắn thật sự ngu ngốc.
Hoàng Vô Tà nghĩ đến thái độ của bản thân đối với Lão Tử lúc trước, thân thể không tự chủ được phát run, cảm thấy nghĩ mà sợ không thôi.
Hành động lúc trước của mình tuyệt đối là đang điên cuồng tìm đường chết!
Chỉ hy vọng Thánh Nhân đại nhân rộng lượng, nhất định đừng ghi hận trong lòng!
Hoàng Vô Tà quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy hối hận.
Nếu như thời gian có thể quay ngược thì hắn nhất định sẽ nói với mình, từ đầu đến cuối đều phải giữ vững một lòng khiêm tốn cẩn thận!
Chẳng qua, nếu người này thật sự là Thái Thanh Thánh Nhân, vậy Lý Nguyên là ai?
Rốt cuộc Lý Nguyên có thân phận khó tin gì, lại khiến Thái Thanh Thánh Nhân vẫn luôn một mực cung kính, cẩn thận lấy lòng?
Trên đời này lại thật sự có sự tồn tại trâu bò như vậy sao?
Nghĩ tới đây, Hoàng Vô Tà chỉ cảm thấy thế giới quan cũng bị phá vỡ.
Hắn vẫn cho rằng, Thánh Nhân là sự tồn tại cao nhất Hồng Hoang.
Nhưng không ngờ trong Hồng Hoang lại còn cất giấu một nhân vật tuyệt thế trâu bò hơn cả Thánh Nhân.
Lão Tử thấy dáng vẻ Hoàng Vô Tà kinh hãi cực kỳ, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hắn cũng đã lộ ra Thái Cực Đồ rồi mà Hoàng Vô Tà vẫn chưa tin thân phận của hắn, vậy Lão Tử thật sự chỉ có thể chụp chết Hoàng Vô Tà.
Cũng may, Hoàng Vô Tà không khiêu chiến cực hạn của Lão Tử.
Lão Tử không để Hoàng Vô Tà đứng dậy, thái độ của Hoàng Vô Tà lúc trước khiến Lão Tử có phần khó chịu.
Đương nhiên hắn phải dạy dỗ đối phương một phen rồi.
Mặt Lão Tử không chút thay đổi hỏi Hoàng Vô Tà: “Mới vừa rồi ngươi nói ta hồ ngôn loạn ngữ, còn cười nhạo kỳ nghệ của ta, ngươi nói, ta nên xử trí ngươi như thế nào?”
Đầu Hoàng Vô Tà đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, không biết trả lời như thế nào.
Đương nhiên hắn hi vọng Lão Tử đừng xử trí hắn, nhưng Lão Tử có thể bỏ qua cho hắn sao?
Hoàng Vô Tà chỉ cảm giác lần này, chỉ sợ là mình lành ít dữ nhiều.
Haizz, ai biết lão già bình thường trong một khách điếm lại là Thánh Nhân chứ!
Lão Tử thấy Hoàng Vô Tà không mở miệng, đảo mắt rồi nói: “Như vậy đi, ngươi chia cho ta một nửa đồ con gái ngươi cho ngươi, từ nay về sau ta không truy cứu tội ngươi mạo phạm.”
Hoàng Vô Tà nghe vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Điều kiện này quá dễ dàng.
Hắn không chút do dự, lập tức lấy túi đồ Hoàng Dung kín đáo đưa cho mình từ trong túi trữ vật, hai tay dâng tới trước mặt Lão Tử, nói: “Đa tạ Thánh Nhân khai ân.”
Lão Tử mở túi đồ ra, lộ ra quả vải, quả xoài và hai gói giấy dầu bên trong.
Hoàng Vô Tà cũng nhìn thấy thứ trong túi đồ.
Chỉ cảm thấy đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cái gì, đồ mà Hoàng Dung thần bí để vào cho mình lại là mấy loại trái cây?
Này, này, có cần thiết phải thần bí như vậy không?
Bách Hoa đảo ta một năm bốn mùa như mùa xuân, có vô số tiên quả, chẳng lẽ còn thiếu mấy loại trái cây hay sao?
Còn nữa, đường đường là Thái Thanh Thánh Nhân, lại vì mấy trái cây mà tha thứ tội ta mạo phạm, đây có phải có chút quá đáng không?
Hoàng Vô Tà chỉ cảm thấy chuyện quái dị hôm nay rất nhiều.
Lão Tử phất tay, cất một nửa đồ trong túi vào trong không gian trữ vật của mình, sau đó nói với Hoàng Vô Tà: “Tốt lắm, ngươi có thể đứng dậy rồi.”
Lúc này Hoàng Vô Tà mới dám đứng dậy.
Hắn đang cầm túi đồ, giọng điệu nịnh nọt nói với Lão Tửi: “Nếu như Thái Thanh Thánh Nhân thích những mấy quả này thì cầm toàn bộ đi.”
Lão Tử nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng ngời...
Nếu có thể mang hết những Hỗn độn linh quả, linh thực đại đạo đi, đương nhiên là hắn cầu cũng không được.
Lão Tử đưa tay ra, muốn thu toàn bộ Hỗn độn linh quả dư lại vào trong túi trữ vật. Nhưng ngay sau đó, hắn lại đột nhiên rút tay về.
Hắn cảm thấy, mình vẫn đừng nên tham như vậy mới phải.
Những đồ này, dù sao cũng là Hoàng Dung cho Hoàng Vô Tà, Lý tiền bối đã ngầm đồng ý rồi. Nếu mình lấy toàn bộ, chỉ sợ sẽ chọc cho Lý tiền bối không vui.
Nghĩ tới đây, Lão Tử lập tức nhịn xúc động xuống, trái lương tâm nói với Hoàng Vô Tà: “Những đồ này là công tử đưa cho ngươi, ngươi vẫn nên tự mình giữ đi, ta lấy một nửa là đủ rồi.”
Vẻ động lòng trên mặt Lão Tử, Hoàng Vô Tà nhìn thấy trong mắt.
Nhưng Lão Tử rõ ràng đã động lòng rồi, mà lại từ chối.
Điều này khiến trong lòng Hoàng Vô Tà càng thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ, những quả đó còn có chỗ nào bất thường à?
Còn nữa, tại sao Lão Tử nói những vật này là Lý công tử đưa cho ta?
Đây không phải là Hoàng Dung đưa cho ta sao?
Hắn hỏi thẳng Lão Tử nghi ngờ trong lòng: “Vì sao Thái Thanh Thánh Nhân nói những vật này là Lý, Lý công tử đưa cho ta? Đây không phải là con gái đưa cho ta à?”
Lão Tử thản nhiên nói: “Những đồ này đều là chí bảo, nếu không có Lý công tử ngầm đồng ý, cho dù Hoàng Dung len lén cho ngươi, ngươi cũng không mang ra nổi khách điếm.”
“Chí bảo?”
Hoàng Vô Tà kinh ngạc nhìn chằm chằm quả xoài, quả vải cùng với giấy dầu tỏa ra mùi thơm trong túi đồ, rất khó liên hệ mấy thứ này với chí bảo.
Dù sao tuy bề ngoài của quả vải quả xoài óng ánh trong suốt, hào quang mê người, nhưng không tỏa ra linh khí thần văn.
Mà bề ngoài của giấy dầu càng kém, nhìn tầm thường không có gì lạ, không có chút đặc biệt nào.
Nếu người nói lời này không phải là Lão Tử mà là những người khác, Hoàng Vô Tà nhất định sẽ cho một nụ cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận