Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2048 - Thì ra Lý Nguyên mới là ân công!

Dương Quá lộ ra biểu cảm thần bí, nhỏ giọng nói với cô cô: “Vừa nãy con mèo trắng đó cho Vô Song một linh quả, chim giẻ cùi nói linh quả này là Hỗn độn linh quả, ăn vào có thể đạt được một loại pháp tắc chi lực, mà sau khi Vô Song ăn linh quả đó, thật sự có được năng lực nắm giữ hỏa diễm.”
Tiểu Long Nữ nghe thấy chuyện này, cũng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Không ngờ Lục Vô Song còn có vận may này.
Chỉ là rất nhanh, Tiểu Long Nữ đã đoán được nguyên nhân của sự việc, nàng không khỏi cảm thán nói: “Xem ra Lý Nguyên rất đồng cảm với Lục cô nương.”
Dương Quá và Lục Vô Song nghe thấy Tiểu Long Nữ cảm thán, đều tràn ngập khó hiểu, Lục Vô Song vội vàng hỏi Tiểu Long Nữ: “Sư cô, ngươi có ý gì? Tại sao Lý Nguyên lại đồng cảm với ta?”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt Dương Quá khinh thường nói: “Vừa rồi Vô Song cầu xin hắn như vậy, nhưng hắn đều thờ ơ, hại trán của Vô Song sắp rách, sao có thể đồng cảm với Vô Song được chứ?”
Tiểu Long Nữ bình tĩnh giải thích: “Sao mèo trắng có thể vô duyên vô cớ có được Hỗn độn linh quả? Nếu nó là sủng vật của Lý Nguyên, chắc chắn Hỗn độn linh quả cũng là lấy được từ chỗ của Lý Nguyên, có lẽ Hỗn độn linh quả cũng là Lý Nguyên mượn tay mèo trắng đưa cho Vô Song.”
Tiểu Long Nữ biết trong hồng hoang, nếu có người có được Hỗn độn linh quả thì nhất định là Lý Nguyên.
Lục Vô Song nghe vậy, trong lòng không khỏi khẽ động, chỉ cảm thấy Tiểu Long Nữ phân tích rất có lý.
Đúng vậy, nếu mèo trắng là sủng vật của Lý Nguyên, vậy chẳng phải Hỗn độn linh quả có tỷ lệ lớn cũng là của Lý Nguyên sao?
Nói như vậy, ta có thể đạt được phần cơ duyên tuyệt thế này, nên cảm ơn Lý Nguyên mới đúng.
Vốn trước đó nàng cảm thấy con người Lý Nguyên rất tuyệt tình.
Nhưng giờ phút này, nàng phát hiện dường như bản thân đã trách nhầm Lý Nguyên.
Có lẽ Lý Nguyên là ân công thật sự của nàng!
Nhưng Dương Quá lại không tin.
Chủ yếu là hắn chấp nhận được sự thật này.
Bởi vì, nếu Hỗn độn linh quả thật sự là của Lý Nguyên, vậy chẳng phải có ý, Lý Nguyên thật sự là đại năng tuyệt thế sâu không lường được sao?
Đây chẳng phải là trước đó Lý Nguyên nói rất có thể đều là sự thật sao?
Là Lý Nguyên bắt được Kim Ngọc Lương.
Quả thật Lý Nguyên đã dạy dỗ cha ruột ta?
Cha ruột ta thật sự là tiểu nhân hèn hạ nhận tặc làm cha?
Lý Nguyên quả thật xứng đôi với cô cô?
Không, Dương Quá không thể chấp nhận sự thật này.
Hắn lắc đầu nói: “Những thứ này đều là suy đoán của cô cô, không thể coi là thật.”
Đúng lúc này, chỉ thấy Lục Vô Song đột nhiên hỏi mèo trắng: “Hỗn độn linh quả vừa rồi ngươi cho ta, có phải ngươi lấy từ chỗ Lý công tử không?”
Giang Lan nghe vậy, lập tức dừng động tác ăn quả hạnh.
Nàng gật đầu với Lục Vô Song, nói: “Meow (Đúng vậy).”
Dương Quá thấy mèo trắng gật đầu thì lập tức trở nên nghẹn họng.
Hắn không ngờ mình bị vả mặt nhanh như vậy.
Thì ra Hỗn độn linh quả thật sự là của Lý Nguyên.
Hơn nữa, Lý Nguyên giàu có đến mức có thể tặng Hỗn độn linh quả cho một con mèo.
Đây chẳng phải là có ý, thực lực hiện giờ của Lý Nguyên hoàn toàn không cần dùng Hỗn độn linh quả nữa sao?
Lý Nguyên thật sự là đại năng Tuyên Cổ sâu không lường được!
Dương Quá rất suy sụp!
Mà trong lòng Lục Vô Song lại rất cảm khái.
Thì ra, tuy Lý công tử không nhận ta làm đồ đệ, lại âm thầm cho ta một phần cơ duyên cực lớn!
Nếu không phải sư cô nhắc nhở thì ta cũng không biết Lý Nguyên đã giúp ta.
Ta nên cảm ơn Lý công tử mới đúng!
Lục Vô Song suy nghĩ một lúc, lập tức đi về phía đại sảnh.
Nàng đi đến đại sảnh, thấy Lý Nguyên đang ngồi ở phía sau quầy, trong tay cầm một quyển sách, bên cạnh còn có một bình trà thơm.
Trông rất yên tĩnh, mà lại đẹp mắt.
Còn thiếu nữ xinh đẹp vô song hơn cả cô cô thì Lục Vô Song lại không nhìn thấy ở trong đại sảnh.
(Tiểu Tê Tử ăn cơm xong thì trở về Hoàng cung.)
Lục Vô Song đi tới trước mặt Lý Nguyên, thấy Lý Nguyên đắm chìm vào trong sách, dường như không phát hiện ra nàng.
Nàng do dự một lúc, vẫn là mở miệng nói: “Lý công tử, cảm ơn ngươi.”
Dường như lúc này Lý Nguyên mới chú ý đến bên cạnh có người.
Hắn dời mắt khỏi tiểu thuyết, nhìn Lục Vô Song, hơi khó hiểu nói: “Ngươi cảm ơn ta cái gì?”
Lục Vô Song thành khẩn nói: “Mèo trắng nói Hỗn độn linh quả là của ngươi, thứ quý giá như vậy, hiện giờ lại bị ta ăn, nên đương nhiên phải cảm ơn đại ân đại đức của ngươi.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn Giang Lan đi. Nếu không phải nàng muốn giúp ngươi, thì ngươi cũng không có phần cơ duyên này.”
“Giang Lan?”
Lục Vô Song có chút nghi ngờ.
Lý Nguyên: “Đó là tên của con mèo trắng đó.”
Lục Vô Song giật mình gật đầu.
“Ta nên cảm ơn Giang Lan, nhưng Lý công tử ta cũng nên cảm ơn. Dù như thế nào, ta đều nhớ kỹ đại ân đại đức của Lý công tử.”
Lý Nguyên lơ đễnh nói: “Tùy ngươi.”
Nói xong, hắn lại lần nữa đặt ánh mắt vào tiểu thuyết.
Thật ra, sở dĩ Lý Nguyên giúp Lục Vô Song là bởi vì thân thế Lục Vô Song thê thảm, mà bản thân còn có thể duy trì tấm lòng hiền lành, hơn nữa vì bái sư, trước đó Lục Vô Song đã dập đầu đến rách, đủ để chứng minh thành ý của đối phương.
Tuy Lý Nguyên không nhận Lục Vô Song làm đồ đệ, nhưng cũng không thể không bày tỏ gì đó. Cho nên lúc này mới mượn tay Giang Lan, ban cho Lục Vô Song một Hỗn độn linh quả.
Mà sở dĩ Lý Nguyên mượn tay Giang Lan để giúp Lục Vô Song, chứ không phải trực tiếp ban cho Lục Vô Song một Hỗn độn linh quả, là bởi vì hắn lo lắng người khác sẽ học theo.
Như vậy sẽ làm phiền đến hắn.
Hành vi nhìn như lơ đễnh của Lý Nguyên thật ra đều có thâm ý.
Lục Vô Song thấy Lý Nguyên vẫn lãnh đạm như trước, nhưng giờ phút này trong lòng nàng đối với Lý Nguyên lại không giống như trước nữa.
Nàng cảm thấy Lý Nguyên là người tốt ngoài lạnh trong nóng.
Lý Nguyên: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận