Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 891 - Côn Bằng lão tổ bị mắng là tiên thiên dị dạng

Bằng Ma Vương thở dài, nói: “Đại năng đúng là đại năng nhưng quá tham ăn. Hài nhi sắp bị hắn ăn đến sụp đổ rồi, không phải, đã sụp đổ rồi.”
Nói đến đây, hắn muốn chảy cả nước mắt.
Côn Bằng lão tổ thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của nhi tử thì không khỏi bất ngờ: “Không phải là ăn chùa thôi sao, sao thương tâm như vậy? Bắc Hải rộng lớn vô ngàn, giàu có…”
Đột nhiên, thần thức của hắn cảm nhận được trong hải vực gần đó, có vẻ vô cùng vắng vẻ, không khỏi có chút kỳ quái hỏi một câu:
“Ôi, sao hải vực gần đây lại trống vắng như vậy? Sao trong vòng hàng tỷ dặm lại không có sinh vật nào khác tồn tại? Chiến sĩ trấn thủ Vĩ Lư Yêu tộc đâu?”
Bằng Ma Vương nghe vậy thì cuối cùng nước mắt cũng chảy ra.
“Tất cả mọi thứ đều bị người sư phụ kia của ta ăn sạch, hơn trăm ngàn yêu binh thủ hạ của ta cũng bị gửi ra ngoài để tìm thức ăn cho hắn. Nếu có người Thiên Đình và Phật môn thừa cơ hội này đến đây đánh nhau thì còn không biết chống lại thế nào đây! Cho nên lúc này hài nhi mới thông báo cho phụ vương đến đây, xem có cách nào đuổi tên sư phụ này đi không, nếu như hắn tiếp tục ở đây thì chỉ sợ toàn bộ Bắc Hải yêu tộc chúng ta đều bị hắn ăn hết!”
Trên mặt Côn Bằng lão tổ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Thủy tộc trong vòng tỷ dặm đều bị ăn sạch, rốt cuộc dạ dày hắn lớn đến mức nào?
“Thủy tộc trong Bắc Hải này, cho dù là một thanh viên của Yêu tộc chúng ta, cũng là nền tảng mở rộng Yêu tộc chúng ta, sao có thể để cho hắn tùy ý gây họa?” Côn Bằng lão tổ bất mãn nói.
Bằng Ma Vương đang uể oải cũng nghiêm mặt: “Không cho hắn gây họa không được, nếu như không tìm thức ăn cho hắn thì hắn sẽ ăn thủ hạ của ta, ta có thể không làm sao? Đây quả thực là tìm một tổ tông cho mình mà.”
Sắc mặt Côn Bằng tối sầm lại.
Có biết nói chuyện không đấy, tổ tông của ngươi cũng không phải tổ tông của ta.
Người nào xứng làm tổ tông của Côn Bằng ta?
“Đi, dẫn ta đi gặp hắn.” Côn Bằng lão tổ trầm mặt đi về phía đại điện.
Bằng Ma Vương vội vàng đi theo.
“Phụ vương nhất định phải đánh đuổi người này đi.”
“Đúng rồi, tu vi của người này cao bao nhiêu?” Côn Bằng lão tổ hỏi.
Bằng Ma Vương: “Hài nhi không biết tu vi cụ thể nhưng ít nhất cũng phải là Chuẩn Thánh, hài nhi ở trước mặt hắn không có chút sức phản kháng nào.”
Nhớ đến cảnh tượng trước đây bị treo đánh, nước mắt của hắn lại muốn chảy ra.
“Hơn nữa bản thể của hắn cũng có chút tương tự như yêu thể Côn Bằng của phụ vương, nhưng còn lớn hơn yêu thể của phụ vương nhiều, hắn còn nói mình đã phải đạo từ lúc Hỗn Độn chưa khai sơ.”
Côn Bằng nghe vậy thì không khỏi nhíu mày lại.
Tương tự như yêu thể Côn Bằng của hắn, lại còn khổng lồ hơn yêu thể của hắn, chuyện này sao có thể?
Phải biết rằng, bản thể của hắn là sau khi Hỗn Độn Ma Thần Nê Côn chết đi, một giọt ma huyết còn lại sinh ra, là tồn tại độc nhất vô nhị ở Hồng Hoang tam giới, sao có thể có chủng tộc khác có dáng dấp tương tự như hắn được?
Hơn nữa lại còn to hơn hắn.
Chuyện này không hợp lẽ thường.
Hơn nữa, đối phương còn phải đạo trước khi Hỗn Độn chưa khai sơ, sao hắn còn trâu bò hơn cả Đạo Tổ vậy, khoác lác cũng không thể như vậy được.
Mang theo lòng hiếu kỳ và nghi ngờ, Côn Bằng lão tổ dưới sự hướng dẫn của Bằng Ma Vương đi tới một tòa đình viện sâu trong cung điện.
Bằng Ma Vương đến trước một căn phòng, vẻ mặt cẩn thận hỏi:
“Sư phụ, phụ vương của đệ tử đến đây bái phỏng.”
“Vào đi.”
Một giọng nói thô khàn hùng hậu vang từ trong phòng ra.
Côn Bằng lão tổ có thể nghe thấy tiếng nhai nuốt từ trong giọng nói, hiển nhiên đối phương là vừa ăn vừa nói chuyện.
Bằng Ma Vương đẩy cửa ra, một mùi gió tanh vô cùng nồng đậm nhất thời ùa từ trong phòng ra.
Người thường đối mặt với mùi gió tanh này chỉ sợ lúc này đã ngất đi vì thối.
Đến cả Côn Bằng lão tổ cũng không khỏi có xúc động muốn bịt mũi.
Quá thối!
Hắn ngừng thở đi vào phòng.
Bề ngoài nói đây là căn phòng, chi bằng nói là một cái sân rộng.
Chỉ thấy trong khoảng sân rộng, chật chội đầy vo óos các loại động vật, không dưới mấy trăm ngàn con.
Những con vật này to như cự long vạn trượng, những con linh hà thì nhỏ hơn mười nhận, đồng thời những động vật này đều còn sống, chỉ là bị trói thân bởi phong thúc vô hình.
Những phong thúc này, Côn Bằng lão tổ cảm nhận được một pháp tắc chi lực thuộc tính phong vô cùng tinh thuần.
Côn Bằng lão tổ song tu pháp tắc thuộc tính phong và pháp tắc thuộc tính thủy, nên cảm ngộ pháp tắc thuộc tính phong xem như là tồn tại đỉnh giai tam giới.
Nhưng hắn cảm nhận được phong thúc trên những động vật này lộ ra pháp tắc chi lực còn tinh khiết hơn cái hắn nắm giữ, điều này khiến cho Côn Bằng lão tổ âm thầm khiếp sợ cực kỳ.
Cũng càng tò mò hơn về thực lực của đối phương.
Rất nhanh, Côn Bằng lão tổ trông thấy một thân hình khôi ngô trong đám động vật.
Hình thể của Côn Bằng lão tổ cũng rất khôi ngô, cao mười trượng, nhưng đối phương ngồi dưới đất lại con hơn Côn Bằng một cái đầu.
Người này mặc bộ đạo bào màu đen, tóc búi cao, đang ngồi trên mặt đất, ăn động vật xung quanh.
Cho dù là cự long, cự mãng hay thâm kình thì đối phương đều cầm ném vào trong miệng, chỉ mở miệng một cái đã ăn như ăn đậu phụ, cũng không cần nhai nuốt.
Động vật xung quanh đều sợ hãi xụi lơ trên mặt đất, bị dọa cho tiểu tiện đầy đất.
Côn Bằng lão tổ cảm nhận được một khí tức cường đại giống như Hỗn Độn sâu không lường được trên người hắn.
Hơn nữa, khí tức này dường như vẫn đang tăng lên với một tốc độ chậm rãi.
Trong lòng hắn càng ngạc nhiên hơn, hắn cảm thấy, chỉ riêng khí tức tỏa ra từ trên người đối phương thì thực lực của đối phương cũng không thua kém hắn.
Từ khi nào Hồng Hoang có thêm một vị cường giả tuyệt thế như vậy rồi?
Tại sao trước đây ta chưa từng nghe nói tin tức có liên quan đến người này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận