Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 268 - Tiên thiên linh bảo đổi lấy sủi cảo!

Nếu hắn biết ta là ai, chứng tỏ hắn cũng là người tu luyện, thế nhưng sao ta lại không nhìn thấu được tu vi của hắn? Chẳng lẽ tu vi của hắn còn cao hơn cả ta? Nghĩ tới đây, Hậu Thổ không khỏi bị suy đoán của chính mình dọa sợ.
Tu vi cao hơn nàng thì chí ít cũng là Thánh Nhân rồi. Nhưng nàng chưa từng nghe nói ở hồng hoang còn có Thánh Nhân như vậy.
Hậu Thổ dằn cảm giác khiếp sợ trong lòng xuống, nàng hỏi lão đầu: “Ngươi muốn dùng Tiên thiên linh bảo gì để trao đổi đây?”
Nàng muốn xem xem có thật là lão đầu này đang sở hữu Tiên thiên linh bảo không, hay là đang nói hưu nói vượn.
Dương Mi đạo nhân thấy Hậu Thổ có ý bằng lòng thì nhanh nhẹn chọn lựa trong tay áo một lúc rồi lập tức móc ra một cây trượng dài hai thước.
Toàn bộ cây trượng có màu trắng, hình dáng trông rất giống xương ống chân trên cơ thể con người.
Một đầu trượng là hộp sọ bằng xương người, đầu kia là xương bàn tay, nhìn rất tà ác.
Thoáng chốc, ánh mắt của Hậu Thổ và Cửu Phượng đều bị cây trượng bạch cốt này hấp dẫn.
Các nàng đều cảm nhận được khí tức pháp tắc kinh khủng tỏa ra huyền quang toát ra từ trên cây trượng này.
Đây quả thật là một Tiên thiên linh bảo, thậm chí còn là một cực phẩm Tiên thiên linh bảo.
Cửu Phượng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Bất kể thế nào thì nàng không nghĩ tới, lão đầu này không hề bị điên, còn thật sự có Tiên thiên linh bảo.
Chỉ vì một phần sủi cảo thôi sao? Chẳng lẽ mị lực của sủi cảo còn hơn cả Tiên thiên linh bảo? Cửu Phượng đã không thể nào chấp nhận được hành vi này nữa rồi.
Có lẽ hắn vốn là kẻ điên, chứ nếu không điên thì tại sao lại chịu dùng Tiên thiên linh bảo để đổi lấy thức ăn. Đôi mắt của Hậu Thổ như dán vào cây trượng trong tay Dương Mi lão tổ, giống tố trong lòng thì không ngừng trào dâng. Không ngờ ở đây nàng lại cảm nhận được khí tức gần như của Luân Hồi Đại Đạo trên cây trượng này.
Pháp tắc luân hồi trong cơ thể nàng không ngừng bị khí tức từ cây trượng này dẫn động xoay tròn.
Trong lòng Hậu Thổ không tự chủ được nảy sinh cảm giác khát vọng mãnh liệt đối với cây trượng này, nàng cảm thấy Tiên thiên linh bảo này vô cùng hợp với nàng. Sau khi có nó, sự lý giải đối với Luân Hồi Đại Đạo của nàng sẽ càng thêm uyên thâm.
Dương Mi lão tổ giải thích: “Cây trượng này từng là linh bảo của Hoàng Tuyền lão tổ, tên là Hoàng Tuyền thủ trượng. Ngươi có đổi không?”
“Đổi.” Hậu Thổ một lời bằng lòng.
Con ngươi của Dương Mi lão tổ khẽ đảo: “Đây là cực phẩm Tiên thiên linh bảo, vô cùng quý hiếm, ngươi phải đổi tất cả sủi cảo cho ta.”
Hậu Thổ nghe xong, lập tức xoay người rời đi.
Dương Mi lão tổ thấy thế, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý, cuối cùng cũng được ăn sủi cảo rồi.
“Ngươi đi lấy sủi cảo cho hắn sao?” Cửu Phượng hỏi Hậu Thổ.
Hậu Thổ lắc đầu đáp: “Lấy một phần thì ta còn đổi, chứ nhiều hơn thì còn lâu.”
“Bộp!”
Cửu Phượng lảo đảo, ngã lăn ra đất.
Nội tâm của nàng đã suy sụp rồi.
Tỷ tỷ, đây là cực phẩm Tiên thiên linh bảo đấy.
Thế mà ngươi lại vì một món ăn mà ngay cả Tiên thiên linh bảo không cần, chẳng lẽ ngươi cũng điên rồi sao?
Dương Mi lão tổ vốn đang âm thầm đắc ý, đột nhiên nghe thấy Hậu Thổ bảo không đổi nữa, sắc mặt lập tức trở nên ủ rũ, hoảng hốt.
Hắn sợ bỏ lỡ sủi cảo, vội vàng cao giọng hô: “Đừng đi vội, việc này dễ thương lượng thôi mà, một phần thì một phần, còn không được chắc.”
Bấy giờ, Cửu Phượng đang lồm cồm bò dậy.
Nàng nghe thấy tiếng gào Dương Mi lão tổ: “Bịch!”
Lại ngã xuống một lần nữa.
Nét mặt dại ra, không nói được câu nào.
Điên rồi, tất cả mọi người đều điên rồi.
Việc Hậu Thổ không muốn dùng sủi cảo đổi lấy linh bảo đã rất khủng khiếp mà không nghĩ đến lão đầu này còn chạy theo nữa.
Chưa bao giờ biết rằng sủi cảo lại là thứ đắt đỏ đến vậy.
Hậu Thổ quay đầu, đắc ý nhìn Dương Mi lão tổ: “Được, một phần.”
Nàng đưa tay ra: “Trước mắt giao Hoàng Tuyền thủ trượng cho ta.”
Dương Mi lão tổ không sợ Hậu Thổ quỵt nợ, hắn nhanh nhẹn chuyển giao Hoàng Tuyền thủ trượng cho Hậu Thổ.
Hậu Thổ cảm nhận được pháp tắc chi lực sục sôi ẩn chứa trong cây trượng thì rất hài lòng gật đầu.
“Ngươi chờ một chút, lát nữa ta mang sủi cảo ra cho ngươi.”
Hậu Thổ nói với Dương Mi đạo nhân một câu rồi sau đó đưa Cửu Phượng, người đang ngã ngồi trên mặt đất đi về phía mùi thơm ở hậu viện.
“Rốt cuộc lão đầu này là ai, tại sao lại chịu từ bỏ một cực phẩm Tiên thiên linh bảo chỉ để đổi lấy một món ăn.”
Sau khi Cửu Phượng phục hồi tinh thần thì vội vã hỏi Hậu Thổ.
Hậu Thổ lắc đầu đáp: “Ta không biết thân phận của hắn, có điều, ta có thể cảm nhận được, thực lực của hắn sâu không lường được, nói không chừng còn mạnh hơn so với ta.”
Cửu Phượng nghe xong chỉ cảm thấy da đầu như muốn nứt ra: “Còn lợi hại hơn ngươi, không thể nào, nếu vậy ít nhất hắn cũng phải là Thánh Nhân.”
Hậu Thổ gật đầu đồng ý: “Gần như thế.”
Cửu Phượng cảm thấy sau khi bản thân quay trở lại hồng hoang thì có quá nhiều chuyện khó tin xảy ra.
Hồng Hoang lúc này có vẻ không giống với hồng hoang khi xưa trong ấn tượng của nàng: “Tại sao lão đầu kia không trực tiếp dùng Tiên thiên linh bảo đổi lấy sủi cảo từ Lý Nguyên?”
Cửu Phượng cảm thấy có phần khó hiểu.
Hậu Thổ: “Lý Nguyên chướng mắt Tiên thiên linh bảo, hắn sẽ không trao đổi với lão đầu.”
Sắc mặt Cửu Phượng càng thêm mờ mịt, nàng cao giọng thốt lên: “Tại sao lại có người chướng mắt với Tiên thiên linh bảo chứ.”
Hậu Thổ: “Lý Nguyên có vô số Tiên thiên chí bảo, Hỗn độn chí bảo. Làm sao hắn còn thèm để tâm đến Tiên thiên linh bảo.”
Sặc! Cửu Phượng nhịn không được lại gục ngã lần nữa.
Mẹ ơi, ta còn chưa từng nghe nói đến Tiên thiên chí bảo, Hỗn độn chí bảo, lại còn có vô số... Đây liệu có phải người mà mọi người nhắc đến: “Chẳng lẽ Lý Nguyên này là Đạo tổ thật sao?”
Cửu Phượng chấn động hỏi ra.
“Lý Nguyên chính là... Lý Nguyên, thế nào lại là Đạo tổ?”
Hậu Thổ khó hiểu nhìn Cửu Phượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận