Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 502 - Thổ Hành Tôn chết!

Chỉ thấy vẻ mặt Lý Nguyên vẫn bình tĩnh như nước, sự dị thường của trời đất cũng không gợn lên một chút sóng ở trong mắt Lý Nguyên.
Nhất định là hắn động tay chân! Thổ Hành Tôn thoáng cái nghĩ ra nguyên nhân.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, nín nhịn kịch liệt đau đớn, trong lòng vừa động, lấy Khổn Tiên thằng ra, đi về phía Lý Nguyên.
Chuẩn bị sau khi chế phục Lý Nguyên, khiến Lý Nguyên dừng thi triển tà thuật.
Khổn Tiên thằng nhanh như tia chớp, trong nháy mắt bắn tới trước mặt Lý Nguyên.
Nhưng, Khổn Tiên thằng không trói thân thể Lý Nguyên lại, ngược lại biết điều rơi vào trong tay Lý Nguyên.
Giống như Khổn Tiên thằng là của Lý Nguyên.
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh làm ướt trán Thổ Hành Tôn.
Cho dù ngớ ngẩn thì hắn cũng biết, nam tử bị hắn coi là mặt trắng nhỏ cực kỳ không đơn giản.
Mắt thấy toàn bộ hai chân biến thành bột máu, da nẻ tiếp tục lan về phía thân thể, Thổ Hành Tôn vội vàng nói uy hiếp với Lý Nguyên: “Ngươi mau dừng tay, sư phụ ta là Cù Lưu Tôn Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo, nếu ngươi giết ta, Xiển giáo nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Lý Nguyên bỗng nhiên không nói.
Ánh mắt Hằng Nga thong dong.
Hai chữ Xiển giáo hoàn toàn không thể khiến bọn họ lộ vẻ xúc động.
Thổ Hành Tôn hoàn toàn sợ hãi, rốt cuộc mình trêu chọc phải tồn tại kinh khủng gì? Hắn cũng là một người thức thời, nhanh chóng ôm quyền cầu xin tha thứ: “Hảo hán, tha mạng, hảo hán, tha mạng, ta biết sai rồi, kính xin hảo hán, đại nhân không ghi thù tiểu nhân, tha ta lần này…”
Nói mà nước mũi, nước mắt một hàng, lộ vẻ đáng thương không dứt.
Nhưng Lý Nguyên không nhúc nhích chút nào, chẳng qua là hắn lẳng lặng nhìn thân thể Thổ Hành Tôn, từ từ hóa thành phấn vụn, thừa nhận không thể hình dung thống khổ kịch liệt.
Hắn rất ít giết người, cho dù có người mạo phạm hắn, hắn bình thường cũng sẽ cho đối phương một cơ hội sửa đổi.
Chẳng qua, Thổ Hành Tôn hành động thật sự khiến hắn ghê tởm.
Háo sắc còn tàn nhẫn, không giết không đủ để xoa dịu cơn tức giận.
Thổ Hành Tôn cứ như vậy, ở trong sự sợ hãi vô tận, nhìn thân thể của mình từ từ hóa thành phấn vụn.
Cuối cùng, cả người hắn, còn cả nguyên thần, tất cả đều biến thành hư vô, ngay cả một chút chân linh cũng không để lại.
Thế giới không còn bất cứ dấu vết gì của hắn.
Lý Nguyên nhìn Khổn Tiên thằng trong tay, trong lòng vừa động.
Khổn Tiên thằng cũng biến thành hư vô, biến mất không thấy tung tích.
Bảo bối mà người khác tha thiết ước mơ, hắn ngại chiếm chỗ...
Đặng Cửu Công thấy Thổ Hành Tôn muốn đi đuổi bắt Cơ Phát và Khương Tử Nha, trong lòng không khỏi vui mừng quá đỗi.
Mong mỏi Thổ Hành Tôn có thể mã đáo thành công, bắt được Cơ Phát và Khương Tử Nha, cứ như vậy, quân phản loạn Tây Kỳ có thể tự sụp đổ.
Nhưng Đặng Cửu Công vẫn đợi đến buổi sáng ngày hôm sau, vẫn không thấy tin tức Thổ Hành Tôn.
Hắn sai người đi quân doanh Tây Kỳ thăm dò động tĩnh, nhưng cũng không nghe nói tin tức Thổ Hành Tôn bị bắt.
Đặng Cửu Công lập tức có phần luống cuống.
Thổ Hành Tôn đi nơi nào? Chẳng lẽ bởi vì ta không đồng ý gả Đặng Thiền Ngọc cho hắn, thế nên trong cơn tức giận hắn đã đi mất! Nghĩ tới nghĩ lui, Đặng Cửu Công chỉ nghĩ ra nguyên nhân này.
Thổ Hành Tôn biến mất, khiến Đặng Cửu Công âm thầm phát sầu.
Những người có năng lực của Tây Kỳ xuất trận, Đặng Thiền Ngọc vừa bị thương, hắn không biết nên ứng phó công kích tiếp theo của Tây Kỳ như thế nào?
Bởi vì cái gọi là lo lắng gì đó cũng tới, Đặng Cửu Công vừa nghĩ tới chiến sự Tây Kỳ thì thủ hạ báo lại, nói là Tây Kỳ Vũ Thành vương Hoàng Phi Hổ suất binh đến đây khiêu chiến.
Đặng Cửu Công nghe thấy tên Hoàng Phi Hổ, lập tức chỉnh tề nhân mã, đi trước ứng chiến.
Nhóm người Đặng Thiền Ngọc, Đặng Tú, Thái Loan đi theo bên cạnh.
Hoàng Phi Hổ tới chiêu hàng Đặng Cửu Công, song Đặng Cửu Công giống Văn Trọng, đều là người trung thành đến ngu ngốc, hiển nhiên sẽ không nghe Hoàng Phi Hổ chiêu hàng. Ngược lại quở trách Hoàng Phi Hổ một trận.
Hai người bạn tốt ngày xưa, hôm nay đều hành sự vì chủ của mình, nếu không thể cùng tán gẫu, vậy thì lập tức đánh nhau.
Hoàng Phi Hổ đối chiến với Đặng Cửu Công, Đặng Tú đối chiến với Hoàng Thiên Tước, Thái Loan đối chiến với Hoàng Phi Báo, một mình Đặng Thiền Ngọc đối phó nhóm người Long Tu Hổ, Kim Tra, Mộc Tra.
Trận chiến này, hai bên đánh đến mức trời đất mù mịt, nhật nguyệt vô quang, tiếng giết rung trời.
Trong đó, biểu hiện của Đặng Thiền Ngọc chói mắt nhất.
Đầu tiên nàng còn giả bộ dáng vẻ bị thương, chiến đấu mấy hiệp với nhóm người Long Tu Hổ, Kim Tra thì giả bộ không địch lại, thúc ngựa chạy trốn.
Chờ đến khi nhóm người Long Tu Hổ, Kim Tra đuổi theo, nàng nhân cơ hội tế lấy Ngũ Quang Thạch ra, lập tức đánh mặt ba người Long Tu Hổ, Kim Tra, Mộc Tra đến mức da tróc thịt bong, huyết nhục tung tóe.
Ba người một khi sơ sẩy, còn bị trực tiếp đánh rớt xuống ngựa, bị thân binh bên cạnh Đặng Thiền Ngọc trói gô lên.
Dương Tiễn nhìn thấy Đặng Thiền Ngọc hung hãn như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Lần trước khi đối chiến, rõ ràng Hao Thiên Khuyển cắn Đặng Thiền Ngọc bị thương, nhưng đối phương ngay cả cái rắm cũng không thả.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hai người hắn và Lôi Chấn Tử nhanh chóng phi thân tới cứu nhóm người Kim Tra.
Đặng Thiền Ngọc vội vàng lấy Ngũ Quang Thạch ra đánh về phía Dương Tiễn và Lôi Chấn Tử.
Mặc dù huyền công của Dương Tiễn rất cao, nhưng bị Ngũ Quang Thạch bách phát bách trúng đánh cho ánh lửa văng khắp nơi, kêu đau không dứt.
Đôi cánh Phong Lôi của Lôi Chấn Tử cũng bị đánh đến mức lông vũ tung bay, máu tươi chảy ròng, không thể cất cánh.
Chẳng qua, mặc dù Ngũ Quang Thạch bách phát bách trúng nhưng với người tu đạo, uy lực quá nhỏ, gần như là không đủ để trí mạng.
Vì vậy mặc dù Lôi Chấn Tử bị thương, nhưng tính mạng lại không có chút đáng ngại nào, hơn nữa hắn còn chịu đựng đau đớn, đánh ra thuật Cửu Tiêu Thần Lôi đánh trúng Đặng Thiền Ngọc.
Đặng Thiền Ngọc bị thần lôi đánh trúng, đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận