Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1902 - Gặp dân trong nghề

Nghe xong, khoé miệng Lão Bạch vô thức co giật.
Hoá ra người này đang theo đuổi Lý Nguyên.
Nếu nói vậy, là nàng chủ động theo đuổi Lý Nguyên, nhưng Lý Nguyên không chấp nhận?
Nghĩ tới đây, Lão Bạch bỗng muốn đấm ngực dậm chân.
Vưu vật tuyệt thế đã chủ động theo đuổi mà sao lại không chấp nhận?
Nếu có thể ở bên giai nhân tuyệt sắc này, Lão Bạch thậm chí sẽ bằng lòng từ bỏ mồn đẹp một toà lầu lớn, một vợ, một thiếp.
Đúng là phí của giời!
Phải rồi, Lão Bạch sực nhớ điều gì đó, hắn hỏi Lâm Tiên Nhi: “Ngươi có biết hồi nãy trong phòng lý Nguyên xảy ra chuyện gì không? Tại sao Lý Nguyên nói phòng hắn bẩn rồi, đòi đổi phòng?”
Lâm Tiên Nhi: “…”
Sắc mặt nàng trở nên cực kì khó coi.
Thật là cái hay không nói, đi nói cái dở, đây không phải là vạch trần vết sẹo của nàng sao?
“Xoẹt!”
Chưa thèm trả lời Lão Bạch, thân thể Lâm Tiên Nhi chợt loé lên, chuẩn bị rời khỏi.
“Đừng đi.”
Lâm Bạch thấy Lam Tiên Nhi định đi, vô thức muốn ngăn cản.
Song, hắn vừa động đạy đã thấy đối thương lấy ra một pháp bảo từ trong tay áo, ngay sau đó liền có vô số hàn tinh bay khắp đất trời bắn về phía hắn.
Lão Bạch không ngờ đối phương lại đột ngột động thủ, hơn nữa vừa ra tay đã tàn nhẫn dến vậy.
Cho dù hắn đã cố gắng tránh né, nhưng hắn vẫn bị mấy luồng hàn tinh bắn trúng người, chỉ cảm thấy kinh mạch đau nhói, pháp lực trong cơ thể bỗng trở nên trì trệ, sau đó không nhịn nổi mà hét lớn.
“A.”
Còn Lâm Tiên Nhi đã biến mất trong đêm mưa sa mịt mù.
Ở sảnh trước, Lý Nguyên vừa rửa mắt bằng lá ngải xong.
Tiếp đó, mọi người bất chợt nghe thấy một tiếng hét thảm vọng lại từ hậu viện.
“Gì, đây là tiếng kêu của Lão Bạch mà?”
Quách Phù Dung kinh ngạc.
“Lão Bạch làm sao?”
Đồng Tương Ngọc hoang mang ra mặt.
“Mau đi xem thử.”
Lữ Tú Tài nói.
Đồng Tương Ngọc lấy lại bình tĩnh sau cơn hoảng hốt, vội chạy về hướng truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Lý Nguyên cũng đi theo.
Đi tới hậu viện, họ thấy Lão Bạch tựa vào góc tường một cách yếu ớt.
Trên người, trên ánh tay vẫn bị vài cây châm nhỏ mày lục găm vào.
Vệt máu màu đen ứa ra từ vị trí vếtr thương, vấy đỏ quần áo Lão Bạch.
“Lão Bạch, ngươi làm sao vậy?”
“Triển Đường, tại sao ngươi lại bị thương?”
Đồng Tương Ngọc vội đỡ Lão Bạch lên, sốt ruột đến mức sắp khóc.
“Không xong.”
Quách Phù Dung nhìn cây kim nhỏ trên người Lão Bạch, sắc mặt bất ngờ thay đổi, kinh hãi kêu lên: “Hình như kim châm này bị tẩm độc rồi.”
“A!”
Đồng Tương Ngọc nghe vậy, tim hẫng một nhịp, nàng trở nên bối rối không biết phải làm gì, hai mắt đẫm lệ hỏi Lão Bạch: “Lão Bạch, ngươi không sao chứ? Đừng làm ta sợ!”
Bởi vì quá căng thẳng, giọng nàng cũng trở nên run rẩy.
Hơi thở của Lão Bạch cực kỳ yếu ớt nói: “Vết thương trên người ta thì không sao, nhưng trên châm này lại có độc, độc tố này như đang ăn mòn kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng của ta.”
“Vậy phải làm sao? Đi tìm đại phu được không? Đúng rồi, bây giờ ta sẽ đi tìm đại phu cho ngươi.
Nói xong, Đồng Tương Ngọc liền muốn đi tìm đại phu.
Tuy nhiên Lão Bạch đã kéo nàng lại.
Hắn yếu ớt nói: “Không cần đi, đại phu bình thường cũng vô dụng, các ngươi dìu ta vào phòng, ta sẽ vận công trị liệu, xem có thể ép độc tố ra không.”
Mọi người nghe vậy, vội vàng cẩn thận khiêng Bạch Triển Đường vào phòng của Lý Đại Chủy và Lữ Tú Tài.
Bạch Triển Đường ngồi xếp bằng ở trên giường, sau đó tâm trí tiến vào thức hải, bắt đầu tập trung vận chuyển công pháp.
Đồng Tương Ngọc và những người khác thì lo lắng nhìn Bạch Triển Đường.
“Ông trời phù hộ, hi vọng Triển Đường sẽ không sao.”
Đồng Tương Ngọc cầu xin ông trời..
Quách Phù Dung an ủi: “Yên tâm đi, Lão Bạch tu vi thâm hậu, chắc chắn sẽ thành công đem độc tố trong cơ thể ép ra.”
“Đúng rồi, “
Đồng Tương Ngọc bỗng nhớ tới điều gì đó, nàng vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Lý Nguyên, ngươi có thể tính trước mọi chuyện, vậy có thể tính ra được tình hình của Lão Bạch không, hắn sẽ không sao chứ? Mọi người cũng nhớ tới khả năng của Lý Nguyên, nên đều nhìn Lý Nguyên với ánh mắt mong chờ.”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Sẽ không sao.”
“Haizzz!”
Đồng Tương Ngọc nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Không có chuyện gì là tốt rồi!”
“Phụttt!”
Sau đó, Lão Bạch cũng đem kim châm trên người ép văng ra.
Sau khi kim độc rơi xuống sàn nhà, sàn đá bắt đầu mục nát.
Đồng Tương Ngọc và mọi người nhìn thấy cảnh này, đầu óc đều tê dại.
Khi thấy Lão Bạch thành công ép kim độc ra ngoài, mọi người không khỏi vui mừng.
Bởi vì nếu Lão Bạch đã có thể ép châm độc ra, thì cũng có thể ép được chất độc ra ngoài.
“A!”
Tuy nhiên, khi Đồng Tương Ngọc vừa nghĩ vậy, Lão Bạch liền kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết.
Đồng thời, hắn cũng không còn duy trì được tư thế ngồi thiền, mà yếu ớt ngã xuống giường.
Trên người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, run rẩy mất kiểm soát.
Ở khóe miệng còn chảy ra một dòng máu đen.
“Lão Bạch, ngươi bị làm sao vậy? Đừng làm ta sợ mà!”
Đồng Tương Ngọc thấy thế, nàng như muốn sụp đổ.
Ngoại trừ Lý Nguyên, tất cả mọi người còn lại trong khách điếm đều cảm thấy lo lắng.
Lão Bạch đau đớn nói: “Ta không biết đây là loại độc gì. Nó cực kỳ mạnh. Sau khi ta vận chuyển công pháp, không những không thể đem nó ép ra khỏi cơ thể, trái lại còn khiến độc tố lan ra nhanh hơn. Bây giờ, độc tố đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của ta, đã thông kinh mạch e là không có tác dụng rồi.”
Nghe thấy lời nói của Lão Bạch, Đồng Tương Ngọc đầu óc trở nên choáng váng, thậm chí lo lắng tới mức ngất đi.
“Chưởng quỹ!”
Tiểu Quách và Lữ Tú Tài thấy thế, nhanh chóng đỡ lấy Đồng Tương Ngọc.
Tiểu Bối lo lắng kêu lên: “Tẩu tẩu!”
Mọi người trong phòng đều trở nên hoảng loạn.
Chỉ có Lý Nguyên vẫn bình tĩnh, ung dung.
Lý Đại Chủy ban đầu cũng lo lắng, nhưng hắn đột nhiên chú ý đến vẻ mặt của Lý Nguyên, trong lòng có chút giao động.
Hắn lập tức hỏi Lý Nguyên: “Lý Nguyên, không phải ngươi vừa mới nói Lão Bạch sẽ không sao sao? Tại sao bây giờ hắn lại bảo mình sắp chết?”
“Đúng vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận