Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 487 - Đát Kỷ, ngươi quá lợi hại!

Nếu không ca ca ngươi cho rằng bọn ta ức hiếp ngươi, bọn ta không gánh vác nổi đâu.”
“Xem như các ngươi thức thời.”
Nói xong, Đát Kỷ lập tức thu huyền quang phòng ngự lại.
Tam Tiêu sắp nhìn đến ngây ngốc.
Dáng vẻ giờ phút này của Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng với dáng vẻ hung ác trước đó của bọn họ quả thật là khác biệt như trời và đất.
Thậm chí bọn họ còn không khỏi có chút hoài nghi, đây thật sự là hai người đó sao? Quá điên đảo rồi! Đát Kỷ phất tay với Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Được rồi, các ngươi có thể rời đi rồi.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn đám môn đồ Thập Nhị Kim Tiên trong trận pháp, vẻ mặt nịnh nọt hỏi Đát Kỷ: “Cái đó… ta có thể dẫn những đệ tử này ra ngoài không?”
Đát Kỷ không trả lời Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà hỏi Tam Tiêu: “Ba sư tỷ, các ngươi có muốn thả những đệ tử này ra ngoài không?”
Mặc dù Tam Tiêu nghĩ không ra tại sao Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn lại sợ sệt Đát Kỷ như vậy, nhưng bọn họ lại không dám chọc giận Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Vân Tiêu gật đầu: “Để hắn dẫn đi đi.”
Đát Kỷ thấy Vân Tiêu gật đầu, lúc này mới nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Nghe thấy lời của sư tỷ ta chưa, ngươi dẫn đi đi.”
“Đa tạ.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói câu cảm ơn với Đát Kỷ, thu hết đám người trong trận pháp vào ống tay áo, sau đó vội vàng bay ra khỏi Cửu Khúc Hoàng Hà trận với Lão Tử.
Vẫn nên rời xa tiểu ma nữ này chút mới tốt! Chọc không nổi, chọc không nổi! Đợi sau khi Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn rời đi, Tam Tiêu chỉ cảm thấy lúc nãy giống như một giấc mộng.
Không chân thật quá rồi.
Bọn họ vốn đã chuẩn bị lên bảng Phong Thần, không ngờ lại có chuyển biến lớn như vậy.
Vẻ mặt Bích Tiêu sùng bái nhìn Đát Kỷ, mắt lộ ngôi sao nói: “Đát Kỷ, ngươi quá lợi hại rồi!”
Quỳnh Tiêu và Vân Tiêu nghe vậy, cũng vội vàng gật đầu.
“Ngươi có biết, vừa nãy thấy ngươi không khách sáo với bọn họ như vậy, quả thật lo lắng chết ta rồi.”
Vân Tiêu vẫn còn sợ hãi.
“Sao ngươi lại lợi hại như vậy?”
Quỳnh Tiêu thét to: “Dáng vẻ răn dạy đại sư bá với nhị sư bá vừa nãy cứ giống như răn dạy cháu… cái đó… vậy.”
Quỳnh Tiêu không dám thốt ra hai chữ “cháu trai.”
“Ngươi thật sự là tiểu sư muội Đát Kỷ của bọn ta sao?”
Bích Tiêu vây quanh Đát Kỷ thăm dò không ngừng, có dáng vẻ không dám nhận.
Đát Kỷ thấy ba sư tỷ nói khoác như thế, lập tức cười đến miệng không khép lại được.
Cảm giác khiến người ta sùng bái rất đã! Nàng cười phất tay nói: “Hì hì, các ngươi không cần sùng bái ta, thật ra ta cũng là ỷ vào nhân thế của ca ca ta, là bọn họ sợ ca ca ta cho nên mới không dám làm gì ta.”
Đương nhiên nàng tự biết rõ mình.
Mặc dù Lý Nguyên đã sớm đoán được nguyên nhân này, nhưng vẫn không cách nào tin được.
Sao Lý Nguyên lại có thể diện lớn như vậy? Bản thân hắn không xuất hiện, Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn lại bị dọa lùi.
Điều này cũng quá khó tưởng tượng rồi! Hắn thật sự chỉ là thuật thôi toán lợi hại thôi sao? Ngoại trừ… Hỗn độn linh căn ra, lẽ nào hắn còn bí mật khác. Ngay lúc Tam Tiêu thầm suy đoán về thân phận của Lý Nguyên, Văn Trọng đã dẫn theo đám đại tướng Hạnh Hoàn, Bạch Lễ đi đến bên ngoài Cửu Khúc Hoàng Hà trận, chuẩn bị xem xét tình hình của Tam Tiêu.
Trước đó Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến vào trận pháp, không bao lâu, hai Thánh Nhân lại dẫn đám đệ tử rời khỏi trận pháp, điều này khiến trong lòng Văn Trọng có dự cảm chẳng lành.
Lúc bọn họ nhìn thấy Tam Tiêu vẫn còn sống, hơn nữa trong trận pháp còn có một nữ tử xa lạ, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
“Tam vị tiên tử, các ngươi không sao chứ?”
“Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn không làm các ngươi bị thương chứ?”
“Xem ra bọn họ vẫn để ý đến thể diện Thánh Nhân.”
“...”
Tam Tiêu lắc đầu nói: “Bọn họ không màng đến thể diện Thánh Nhân.
Vốn bọn ta đã bị đối phương bắt, may mà Đát Kỷ xuất hiện kịp thời, cứu bọn ta.
Nếu không, chỉ sợ ngay cả thi thể của ta các ngươi cũng không thấy được.”
Đám đông nghe vậy, đều trợn mắt há mồm.
Mọi người nhìn Đát Kỷ không thể tin được, không cách nào tưởng tượng nữ tử xinh đẹp quá đáng này có thể cứu được Tam Tiêu từ trong tay Thánh Nhân.
Nếu không phải lời này do Tam Tiêu mở miệng nói, thì đánh chết bọn họ cũng không dám tin trên thế gian này cón có chuyện ly kỳ như vậy.
Người này là ai? Tại sao lại có bản lĩnh lớn như vậy? Văn Trọng đã gặp Đát Kỷ một lần… biết được Đát Kỷ là muội muội của Lý Nguyên.
Hắn cũng không ngờ Đát Kỷ lại lợi hại như vậy.
Nếu như Đát Kỷ có thể cứu Tam Tiêu từ trong tay Thánh Nhân, vậy thì nói rõ thực lực nàng thâm sâu khó lường. Nếu như có thể có được sự trợ giúp của Đát Kỷ, vậy chẳng phải Triều Ca có thể chặn được sự tấn công của Tây Kỳ sao! Nghĩ đến đây, cơ thể Văn Trọng đều kích động đến mức hơi run rẩy.
Quả thực là mãnh nữ trời giáng! Giang sơn Thành Thang được cứu rồi! Hắn nhẫn nhịn kích động, vội vàng cung kính hỏi Đát Kỷ: “Đát Kỷ, ngươi còn nhớ ta không, ta là lão hữu của ca ca ngươi.”
Đát Kỷ gật đầu nói: “Đương nhiên là nhớ, ngươi là Văn thái sư, ca ca gọi ngươi là lão Văn.”
Đám người Hạnh Hoàn, Bạch Lễ nghe đến tròng mắt sắp lồi ra.
Lão Văn? Điều này, rốt cuộc ca ca nàng là ai? Lại dám xưng hồ Văn thái sư như thế? Văn Trọng thấy Đát Kỷ vẫn còn nhớ hắn, không khỏi vui mừng vuốt chòm râu, hắn nói với Đát Kỷ: “Ngươi và Tam Tiêu là đồng môn, lại là muội muội của Lý lão đệ, cha Tô Hộ của ngươi còn là đại thần Thành Thang, bởi vậy chúng ta cũng không phải là người ngoài, ta có lời sẽ nói rõ.”
“Hiện giờ triều đình hỗn loạn, Tây Kỳ phản loạn, nhấc lên chiến sự, khiến dân chúng lầm than.
Ngươi lại có bản lĩnh như thế, hay là ta phong ngươi làm nữ võ thần trấn quốc, ngươi dẹp loạn kẻ tạo phản cho triều đình, cũng lưu danh sử sách, nhận sự kính ngưỡng của vạn dân, thấy thế nào?”
Đát Kỷ nghe vậy, lập tức lắc đầu: “Không được.
Ta sẽ không giúp hôn quân tiếp tục gây họa cho dân chúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận