Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 222 - Mời Lý Nguyên đến Thiên Đình làm chức quan nhỏ!

“Sao có thể làm trò cười được chứ? Ngày nay thực lực của Thiên Đình chúng ta tuy không mạnh nhưng tốt xấu gì cũng do Đạo tổ thân phong. Ngoài đạo chính thống của các vị Thánh Nhân, còn ai có thể so được chứ? Triệu một Địa Tiên kỳ như hắn làm chức quan nhỏ ở Thiên Đình lẽ nào còn oan ức cho hắn sao?” Trương Ngọc Hà phản đối.
Trương Ngọc Yên: “y, trong chốc lát không thể giải thích rõ được, tóm lại các ngươi nghe ta là được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến bên trì đường.
Lý Nguyên đương nhiên đã chú ý đến Thất tiên nữ từ lâu, cũng nghe được cuộc nói chuyện của họ, nhưng hắn không xen vào chỉ yên lặng đặt quyển sách xuống, nhìn qua cửa sổ mỉm cười với mấy người họ.
Thật đúng như câu nụ cười quyến rũ động lòng người, thấy Lý Nguyên mỉm cười với mình, trái tim của Thất tiên nữ đều đập thình thịch, cảm giác như có một dòng điện chạy qua.
Thật khôi ngô tuấn tú quá mà.
Trên thế gian này sao lại có thanh niên tuấn tú đến vậy!
“Lý công tử, đây là sáu vị tỷ tỷ của ta.” Trương Ngọc Yên ổn định tâm trạng vội vàng giới thiệu với Lý Nguyên.
Sau khi hai bên làm quen với nhau, Trương Ngọc Mị lập tức chân thành vạn phúc nói với Lý Nguyên: “Khoảng thời gian này đa tạ Lý công tử đã chiếu cố Thất muội, ta vô cùng cảm kích.”
Năm vị tỷ tỷ còn lại cũng hành lễ vạn phúc với Lý Nguyên: “Đa tạ Lý công tử chiếu cố xá muội.”
Nhìn thấy một màn oanh oanh yến yến trước mắt, Lý Nguyên không khỏi cảm thấy vui tai vui mắt.
Hắn bình tĩnh nói: “Các ngươi không cần đa lễ, chuyện của Ngọc Yên thật ra ta cũng có trách nhiệm của mình, chăm sóc nàng là chuyện tất nhiên.”
Trương Ngọc Mị: “Bọn ta không thể nán lại nhân gian lâu được, chuẩn bị lập tức đưa Thất muội về Thiên Đình, cho nên...”
“Khoan đã.” Trương Ngọc Yên mở miệng cắt lời của đại tỷ, nàng mong chờ nhìn Lý Nguyên nói: “Lý công tử, ta muốn ăn một bữa cơm nữa rồi mới đi, không biết có được hay không.”
Lục tiên nữ nghe vậy, trên gương mặt đều lộ rõ vẻ xấu hổ.
Trước đây không phát hiện Thất muội còn là một kẻ tham ăn nha?
“Chúng ta đều kiêng ngũ cốc, ăn cơm cái gì chứ?” Trương Ngọc Hoàn cạn lời nhìn Thất muội.
“Đúng vậy, cơm có gì ngon mà ăn chứ, lãng phí thời gian.” Trương Ngọc Cầm cũng phản đối.
“Làm phiền Lý công tử nhiều rồi.” Trương Ngọc Mị nói.
Trương Ngọc Yên đáng thương nhìn các vị tỷ tỷ: “Cơm của Lý công tử nấu rất ngon, hơn nữa không kéo dài bao nhiêu thời gian, các vị tỷ tỷ đợi một chút đi.”
Lục tiên nữ thấy dáng vẻ đáng thương của Thất muội cảm thấy không đành lòng, chỉ có thể khó xử nhìn Lý Nguyên.
Nếu đã là lời thỉnh cầu của Trương Ngọc Yên trước khi đi thì Lý Nguyên không tiện từ chối, hắn lập tức gật đầu nói: “Ở lại ăn một bữa cơm rồi hẵn đi đi, không cần phải vội.”
“Cảm ơn ngươi.” Trương Ngọc Yên mừng rỡ.
“Làm phiền Lý công tử rồi.” Trương Ngọc Mị hơi ngại ngùng nói.
Lý Nguyên mỉm cười rồi đi chuẩn bị đồ ăn.
Đợi khi Lý Nguyên rời đi, Trương Ngọc Mị nét mặt bất đắc dĩ hỏi Thất muội: “Sao ngươi lại muốn ăn một bữa cơm rồi mới đi vậy, không biết ngươi đang nghĩ cái gì?”
Trương Ngọc Yên: “Ta sợ về Thiên Đình rồi sau này không thể ăn được thức ăn ngon như vậy nữa.”
Trương Ngọc Hoàn không cho là vậy nói: “Thức ăn của nhân gian có thể ngon thế nào chứ, sao có thể so được với Quỳnh Tương Ngọc Dịch, Tiên Lộ Trân Tu của Thiên cung.”
Trương Ngọc Cầm trêu ghẹo: “Ta thấy ăn cơm là giả, Thất muội luyến tiếc vị Lý công tử này mới là thật.”
“Hi hi, ta cũng thấy như vậy.”
Mấy người còn lại cũng xôn xao bật cười.
Chọc cho Trương Ngọc Yên thoáng cái đỏ bừng, nàng vội vàng che giấu nói: “Đồ ăn của Lý công tử thật sự là thiên hạ vô song, khiến người khác nhớ mãi không thôi. Lát nữa các ngươi ăn rồi sẽ biết, đến lúc đó đừng chảy nước miếng.”
“Yên tâm tuyệt đối sẽ không.”
“Chảy nước miếng vì một bữa cơm, có đến nỗi vậy không?”
“Bọn ta không phải là quỷ đói đầu thai.”
“Có thể ăn một miếng là nể mặt người rồi.”
“...”
Trương Ngọc Yên: “Không nói với các ngươi nữa, ta có việc quay về phòng một chuyến, các ngươi tự chơi đi.”
Nói xong, Trương Ngọc Yên bỏ lại các vị tỷ tỷ, một mình rời đi.
“Thất muội này đúng thật là, lại vứt bỏ chúng ta ở lại đây.”
“không biết đi làm gì, vội vàng đến như vậy.”
“Ta thấy Thất muội thật sự thích vị Lý công tử đó rồi.”
“Ta cũng đã nhìn ra, nhưng mà Lý công tử quả thật nổi bật hơn người, ôn nhu như ngọc.”
“Nhưng thiên luật quy định, tiên phàm không thể thông hôn, giữa các thần tiên không thể yêu đương. Dao Cơ cô cô bây giờ vẫn còn bị phụ vương giam giữ ở dưới Hoa Sơn kìa.”
“Đúng vậy, chúng ta phải nhắc nhở Thất muội.”
“Lại nói tòa viện này tuy rằng không xa hoa điêu lan ngọc thế như Thiên cung, nhưng cũng thanh tịnh đẹp đẽ.”
Rất nhanh, Lý Nguyên đã chuẩn bị xong một bàn lẩu.
Nhiều người ăn lẩu mới náo nhiệt.
Thất tiên nữ nhìn nồi lẩu rực rỡ muôn màu, đôi mắt xinh đẹp không khỏi trừng to.
“Woa, nhìn thèm quá.”
“Bày xếp cũng đẹp quá đi!”
“Trước nay chưa từng thấy ăn kiểu này.”
“Không biết mùi vị như thế nào.”
Trương Ngọc Yên cũng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng ăn lẩu.
Nàng phát hiện, trong đầu Lý Nguyên giống như có vô số thực đơn, mỗi ngày đều có thể làm ra các món ăn tinh xảo, mà lại không trùng với nhau. Một tháng này, các món ăn trùng nhau nàng còn chưa ăn được mấy lần.”
Lý Nguyên gọi mọi người: “Mọi người đều ngồi xuống đi, đây là đĩa dầu, mọi người có thể bỏ những gia vị như hành, gừng, tỏi này vào theo sở thích của mình.”
Mọi người học theo cách của Lý Nguyên, nêm đĩa dầu xong.
Lúc này, nồi lẩu cũng được mở ra, mùi cay lập tức phả vào mặt, mạnh mẽ kích thích vị giác của Thất tiên nữ.
“Ực ực, ực ực!”
Trong phòng liền vang lên mấy tiếng nuốt nước miếng.
Thất tiên nữ xoẹt một cái, gương mặt ngượng ngùng đỏ cả lên, không dám nhìn Lý Nguyên.
Quá mất mặt!
Thế mà lại nuốt nước miếng!
Nhưng mà thật sự rất thơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận