Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 372 - Các ngươi vĩnh viễn không được trêu vào Lý đạo hữu!!

Nam Cực Tiên Ông nhìn thấy Thái Ất chân nhân, hắn không khỏi nhíu mày nhanh chóng quát mắng: “Ngươi là tu sĩ ở đâu, tại sao xông loạn vào Ngọc Hư cung.”
Thái Ất chân nhân sắp khóc tới nơi.
“Nam Cực sư huynh, ta là Thái Ất chân nhân.”
Nghe thấy giọng nói của Thái Ất chân nhân, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử cũng không khỏi tỏ ra bất ngờ.
“Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này vậy?” Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn kinh ngạc hỏi.
Thái Ất chân nhân nhìn sư phụ, cười mỉa nói: “Bộ dạng trước đây nhìn chán rồi, thay đổi hình tượng một chút.”
Mọi người còn muốn hỏi, nhưng ngay lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh lùng lên tiếng: “Yên lặng.”
Mọi người nhanh chóng im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim cung kính đứng yên đó.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hạ giọng nói: “Lần này triệu tập các ngươi đến, là vì có một chuyện vô cùng quan trọng cần phải nhắc nhở các ngươi.”
Tâm trạng của mọi người thoáng sửng sốt, hô hấp cũng ngừng lại.
Cho dù lần tuyên bố Phong Thần trước đấy Nguyên Thủy Thiên Tôn không nói ra mấy chứ ‘vô cùng quan trọng’ này.
Không biết là chuyện lớn gì mà còn quan trọng hơn cả Phong Thần.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tiếp: “Lý Nguyên, Lý đạo hữu, nếu sau này các ngươi gặp được hắn phải cung kính với hắn cho ta, tốt nhất còn phải cung kính hơn cả ta...”
Trong lòng Từ Hàng đạo nhân và Thái Ất chân nhân hoảng hốt, hóa ra là chuyện của Lý tiền bối, chẳng trách sư phụ lại trịnh trọng đến vậy.
Còn Ngọc Đỉnh chân nhân, Câu Lưu Tôn, Phổ Hiền chân nhân, Hoàng Long chân nhân, Nhiên Đăng chân nhân và các tu sĩ không biết Lý Nguyên lại không hiểu chuyện gì sất.
Lý Nguyên?
Chưa từng nghe đến cái tên này mà lại phải cung kính hơn cả sư phụ, Lý Nguyên này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Nguyên Thủy Thiên Tôn bỗng nhiên nói với Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử: “Các ngươi nói với mọi người, vết thương trên mặt các ngươi từ đâu mà có.”
Mặc dù Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử xấu hổ nhưng lại không dám làm trái lời sư phụ, mở miệng nói: “Ta và Xích Tinh Tử sư đệ vì nói năng vô lễ với Lý tiền bối, cho nên bị Lý tiền bối khiển trách.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại nhìn Thái Ất chân nhân: “Mặt của ngươi là vì nguyên nhân gì, ngươi cũng nói với mọi người đi.”
Trong lòng Thái Ất chân nhân thầm kêu khổ, chỉ đành nói thật: “Trước đây bởi vì ta đắc tội với Lý tiền bối, tự mình tát mình, gương mặt bị biến thành thế này.”
Trong lòng Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử phát lạnh.
Huhuhu, chúng ta sẽ không trở nên xấu xí như Thái Ất chân nhân chứ!
Sau này đi gặp mọi người thế nào nữa đây!
Đám người Nam Cực Tiên Ông và Vân Trung Tử nghe Quảng Thành Tử và Thái Ất chân nhân nói vậy, đều kinh ngạc không nói nên lời.
Vị Lý Nguyên này rốt cuộc là ai?
Tại sao lại bá đạo như thế?
Đánh Thập Nhị Kim Tiên mà như đánh con cháu vậy?
Còn nữa, không phải sư phụ chú trọng thể diện nhất hay sao? Tại sao đệ tử bị đánh nhưng sư phụ không những thờ ơ mà còn cảnh cáo mọi người không được trêu chọc vào Lý Nguyên.
Lẽ nào sư phụ không dám đắc tội với vị Lý Nguyên đó sao?
Trong lòng mọi người đều xuất hiện vô số câu hỏi, chỉ cảm thấy mọi thứ quá lạ lùng, khó mà tin được.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại nói: “Cũng may lỗi lầm mà Quảng Thành Tử và Thái Ất chân nhân phạm phải không tính là lớn lắm, chỉ bị đánh mấy bạt tay mà thôi, nếu không cho dù giết luôn các ngươi, ngay cả cơ hội luân hồi các ngươi không có. Cho nên các ngươi nhất định không được đắc tội với Lý tiền bối, nếu không cho dù Lý tiền bối không trừng phạt ta cũng phải trừng phạt, tránh để các ngươi rước họa cho Xiển giáo.”
Nhiên Đăng đạo nhân hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Xin hỏi sư phụ, Lý tiền bối này rốt cuộc là đại năng phương nào? Tại sao trước đây đệ tử chưa từng nghe cái tên này.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn dừng lại một lúc rồi nói: “Hắn chính là ca ca của Đát Kỷ.”
Bịch!
Trong thoáng chốc, chỉ nghe thấy âm thanh cằm và tròng mắt rớt hàng loạt trên đất.
Trong lòng mọi người bỗng nhiên nhấc lên cơn sóng gió động trời, chấn động đến mức tâm trạng của mọi người trở nên kích động, đầu óc choáng váng.
Thế mà lại là ca ca của Đát Kỷ!
Hóa ra là hắn!
Chẳng trách sư phụ lại nghiêm túc đến thế.
Đây chính là hung nhân ngay cả sư phụ mà cũng dám đánh, ai mắt mù đi chọc giận hắn chứ!
Sau khi Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử biết được thân phận của Lý Nguyên, suýt nữa bị dọa chết.
Trước đây trong lòng bọn họ vốn có một chút không phục, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy may mắn.
May mắn là chỉ bị tát mấy trăm cái mà thôi, coi như còn giữ được tính mạng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Tóm lại, các ngươi không được trêu vào Lý tiền bối, nếu như sau này ta lại phát hiện ai đắc tội với Lý tiền bối, người đó sẽ không còn là đệ tử của Xiển giáo ta nữa, ta cũng lười đi cứu các ngươi, mặc cho các ngươi tự sinh tự diệt.”
“Xin tuân theo mệnh lệnh của sư phụ.”
Mọi người vội vàng đồng thanh đáp.
Trên đường núi.
Một công tử ca trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú cầm theo cái lồng chim, bên cạnh còn có một con chó không lông màu đen rất lớn, đang đi thong dong trên đường.
Người này chính là Lý Nguyên.
Hắn ở trong trang viên một thời gian dài rồi, cảm thấy khô khan buồn chán, do đó chuẩn bị quay về phủ đệ ở Triều Ca một thời gian.
Lý Nguyên vừa ung dung bước đi vừa thưởng thức phong cảnh và người đi đường dọc đường, tỏ ra vô cùng thích thú.
Trên đường núi thỉnh thoảng có những người đi đường kéo xe ngựa, hoặc gánh giành, hoặc rảnh rỗi không làm gì ra ngoài du ngoạn như Lý Nguyên.
Những người này nhìn thấy Lý Nguyên phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ hiên ngang, đều xôn xao nhìn theo.
Đại cô nương tiểu tức phụ đều tỏ ra kinh ngạc ngượng ngùng, âm thầm đánh giá Lý Nguyên không ngừng.
Nam tử thì ngưỡng mộ ghen ghét.
Thật sự trông rất đẹp trai.
Bánh xe lăn.
Lạch cạch lạch cạch.
Ngay lúc này, âm thanh chuyển động của bánh xe bỗng từ phía sau truyền tới, cùng với tiếng vó ngựa chạy băng băng và tiếng áo giáp ma sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận