Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1159 - Ca ca của mình cũng là nam nhân

Lý Nguyên vừa dứt lời, chỉ thấy cái đầu còn sót lại của Diệp Lăng Tiêu cực kỳ không cam lòng mà hóa thành hư vô.
Diệp Lăng Không, chết!
Cả Hồng Mông này chẳng còn lưu lại dấu vết của Diệp Lăng Không!
Khách điếm lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Quá trình này còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.
Ngay cả vũng vẫy trước khi chết cũng không có!
“Cuối cùng cặn bã này cũng đã chết rồi.” Nữ Oa cảm thán một câu.
“Ngươi này chết không đáng tiếc.” Hậu Thổ tiếp lời.
Đát Kỷ: “Đáng tiếc cho Tiêu Vân Nhi và mẫu thân của hắn, một lòng một dạ đối với hắn, kết quả lại bị chính vị hôn phu, con trai của mình dùng để trao đổi điều ước. Chứng tỏ nam nhân đều là tra nam.”
Lý Nguyên bất đắc dĩ nhìn muội muội nói: “Câu này của ngươi có phạm vi tấn công hơi rộng đấy!”
Đát Kỷ nhìn ca ca ngượng ngùng thè lưỡi.
Nàng quên mất ca ca của mình cũng là nam nhân.
“Ừm, trừ ngươi ra người khác đều là tra nam.”
Lý Nguyên mới hài lòng gật đầu.
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Phương Thốn, Lư Khán Sơn: “...”
Bỏ đi, bọn ta không nên nói thì hơn.
Chuyện của Diệp Lăng Không không hề tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào trong lòng Lý Nguyên.
Thậm chí Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh cũng chỉ cảm thán một chút rồi bình tĩnh lại, tiếp tục lau chùi quét dọn, tưới hoa, nhổ cỏ vườn rau trong khách điếm như ngày thường.
Đối với bọn họ Diệp Lăng Không đã trở thành một cái trên trong quá khứ, không đáng nhắc đến.
Trong năm tháng vô tận, bọn họ đã gặp vô số cường giả ngã xuống cho nên đã không còn cảm xúc gì nữa.
Nhưng mà mặc dù Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Lý Nguyên không đặt Diệp Lăng Không vào trong lòng, nhưng chuyện của Diệp Lăng Không đã gây ra chấn động khó mà diễn tả với mấy người luân hồi giả.
Chuyện này đã để lộ ra đủ loại tin tức khiến các luân hồi giả đều kinh ngạc, nỗi kích động không trong lòng không thể nào lắng yên được.
Ví dụ như bọn họ bị kinh ngạc bởi các Chí Tôn từng ở mãng hoang nay đã biến thành vật trang trí trong khách điếm.
Ví dụ như bọn họ bị kinh ngạc bởi tu vi Thiên Đạo Thánh Nhân như Diệp Lăng Không lại chẳng làm nên được trò trống gì ở trước mặt Lý Nguyên.
Bọn họ kinh ngạc bởi tu vi của Diệp Lăng Không lại đổi từ điều ước với Thần Niệm, mà Thần Niệm lại là một món ma khí do Lý Nguyên tạo ra.
Các nỗi kinh ngạc làm người khác sợ hãi khiến cho các luân hồi giả không thể tiêu hóa được, vì thế sụp đổ vô số lần.
Bây giờ bọn họ càng trở nên kính sợ Lý Nguyên.
Trong lòng không thể nào đoán được tu vi thật sự của Lý Nguyên rốt cuộc cao đến mức nào?
Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ cho dù Chủ Thần không gì không làm được kia e rằng cũng không lợi hại bằng Lý Nguyên.
Bốn luân hồi giả đờ đẫn trong phòng trọ trên lầu thầm tiêu hóa chuyện của Diệp Lăng Không.
Cũng không biết qua bao lâu bọn họ bỗng nghe thấy âm thanh ồn ào từ dưới lầu truyền đến giống như có người đến thăm hỏi.
Mấy người nhìn nhau một cái không kiềm nổi tò mò lần lượt rời khỏi phòng định đi xuống xem thử bên ngoài lại xảy ra chuyện gì.
Mấy canh giờ sau khi Diệp Lăng Không bị giết, Lý Nguyên đang ngồi trong đại sảnh nhàn nhã uống trà chiều.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đang ân cần bóp vai cho Lý Nguyên.
Lão Tử, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn thì đang lau chùi các món đồ trang trí trong khách điếm bằng giẻ lau được làm từ Hồng Mông Vân Ti.
Nữ Oa và Hậu Thổ thì đang lướt điện thoại.
Ngay lúc này năm vị Chí Tôn của thế giới mãng hoang bỗng tụ tập lại đến khách điếm.
“Viêm Ma, Tiên Nghịch, Chu Thiên, Mộng Yểm, Vô Hủ bái kiến Lý tiền bối.”
Mấy vị Chí Tôn đến trước mặt Lý Nguyên cung kính cúi người hành lễ với Lý Nguyên.
Viêm Ma, Tiên Nghịch, Chu Thiên, Mộng Yểm, Vô Hủ?
Lúc này đám người Lư Khán Sơn vừa đúng lúc đi đến đầu cầu thang, nghe danh xưng mà Chí Tôn mãng hoang gọi Lý Nguyên bọn họ không khỏi nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của nhau.
Mấy cái tên này không phải là tên của các Chí Tôn mãng hoang hay sao?
Lẽ nào những người này chính là Chí Tôn mãng hoang?
Không ngờ Chí Tôn lại cung kính với Lý Nguyên như thế.
Lý Nguyên nhìn các Chí Tôn mãng hoang rồi bình tĩnh gật đầu: “Đúng dậy đi.”
“Đa tạ Lý tiền bối.”
Năm vị Chí Tôn nghe vậy mới đứng thẳng người dậy.
“Các ngươi đến hồng hoang của bọn ta làm gì?”
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh nhìn Chí Tôn mãng honag không khỏi cất tiếng hỏi.
Chỉ là giọng điệu không mấy thân thiện lắm.
Dáng vẻ như nhìn thấy kẻ thù không đội chung vậy.
Mấy chục vạn năm nay Thánh Nhân hồng hoang và Chí Tôn mãng hoang vẫn ngầm đấu đá với nhau muốn chiếm đoạt thế giới của đối phương, bởi vậy quan hệ của mấy người này đương nhiên không tốt.
Mấy Chí Tôn như Viêm Ma, Tiên Nghịch nhìn đám ngươi Lão Tử, gương mặt không khỏi tỏ ra bất ngờ.
Bọn họ không ngờ mấy Thánh Nhân hồng hoang lại ở chỗ của Lý Nguyên.
Xui xẻo!
Mấy người họ không để ý đến đám Thánh Nhân Lão Tử mà nói thẳng với Lý Nguyên: “Lý tiền bối, lần này bọn ta mạo muội đến đây là vì chuyện của Diệp Lăng Không.”
“Trước đây Diệp Lăng Không ép bọn ta phải nói ra bí mật về chuyện mất tích đột ngột của Hoàng Triều, bọn ta bất đắc dĩ bèn bảo hắn đến hồng hoang tìm đáp án, cũng không biết có làm phiền đến Lý tiền bối hay không?”
“Không biết Diệp Lăng Không có đến đây hay chưa?”
“Hóa ra sở dĩ Diệp Lăng Không đến hồng hoang là do các ngươi xui khiến. Các ngươi làm như vậy có phải lợi dụng Lý tiền bối mượn đao giết người hay không?”
Lão Tử nhìn Lý Nguyên một cái sau đó chỉ trích các Chí Tôn như có ý đồ riêng.
Lý Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của Lão Tử lúc này sao lại giống với các hoạn quan cố ý đâm thọc ở trước mặt vua vậy?
Mấy Chí Tôn thấy Lão Tử chỉ trích liền xôn xao quỳ xuống.
Lão Tử chẳng phải là đang trách bọn họ tính kế Lý Nguyên hay sao?
Tội danh này sao có thể gánh nổi?
Chỉ nghe thấy Tiên Nghịch vội vàng phủ nhận: “Mong Lý tiền bối minh giám, bọn ta tuyệt đối không có suy nghĩ mượn đao giết người.”
“Lão Tử, ngươi đừng ngậm máu phun người được hay không?” Chu Thiên tức giận nói với Lão Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận