Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 485 - Tam Tiêu tuyệt vọng, Đát Kỷ đến!

Hai Thánh Nhân không để ý tới Vân Tiêu trách cứ, chỉ xem như không nghe thấy, dù sao thì... hôm nay nhất định phải đưa Tam Tiêu lên bảng Phong Thần.
Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến vào Cửu Khúc Hoàng Hà trận, thấy môn nhân của mình đều ngã trái ngã phải ngã xuống trong trận pháp, mặc dù cả đám vẫn còn hô hấp, đáng tiếc tam hoa trên đỉnh đã bị tước đi.
Tam hoa tinh, khí, thần là ký hiệu của Đại La Kim Tiên, tam hoa bị tước có nghĩa là tu vi của Thập Nhị Kim Tiên rớt xuống Thái Ất Kim Tiên.
Mặc dù Vân Tiêu đã nương tay, đáng tiếc Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn giận dữ không thôi.
“Yêu nữ thật đáng ghét, đả thương môn nhân ta, sao có thể bỏ qua cho các ngươi được!”
Hắn quát Tam Tiêu: “Mau ra tay đi, nếu không ngay cả cơ hội ra tay các ngươi cũng không có đâu.”
Chuyện đã đến nước này, mặc dù Tam Tiêu biết không có phần thắng, nhưng vẫn chỉ đành ra tay.
Nếu không sẽ giống như Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, nếu không ra tay, ngay cả cơ hội ra tay bọn họ cũng không có.
Tam Tiêu lập tức dùng pháp lực lớn nhất khuấy động Cửu Khúc Hoàng Hà trận.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trong trận pháp dâng lên âm lôi vô biên, cửu u âm phong, tước cốt hoàng sa, lạc hồn băng vũ, cùng nhau cuốn về phía Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Cùng lúc này, Quỳnh Tiêu còn tế xuất Kim Giao Tiễn cắn nuốt về phía Lão Tử.
Bích Tiêu tế xuất Phược Long Sách tấn công Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Hỗn Nguyên Kim Đấu trên đỉnh đầu Vân Tiêu bộc phát hết sạch, có ý đồ nuốt Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn vào trong Kim Đấu.
Lão Tử ngồi trên lưng trâu, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.
Âm lôi hoàng sa, âm phong băng vũ xung quanh gào thét qua bên cạnh hắn, nhưng lúc cách cơ thể hắn một thước thì tự động mai một, không làm tổn thương được hắn.
Hắn nhìn thấy Kim Giao Tiễn hạ xuống, dùng ống tay áo nghênh đón, Kim Giao Tiễn trực tiếp rơi vào ống tay áo của hắn, mặc cho Quỳnh Tiêu điều khiển nguyên thần như thế nào cũng không hề có động tĩnh.
Lão Tử lại nhìn thấy Hỗn Nguyên Kim Đấu trên đỉnh đầu Vân Tiêu, lập tức ném ra một bồ đoàn phong hỏa, dễ dàng cuốn lên Hỗn Nguyên Kim Đấu, lại rơi vào trong tay hắn.
Bên kia, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng dễ dàng thu hồi Phược Long Sách vào tay, hơn nữa còn trực tiếp xóa nguyên thần của Bích Tiêu trên Phược Long Sách.
Nguyên thần của Bích Tiêu bị hao tổn, không khỏi phun ra ngụm máu tươi màu vàng kim.
“Còn có thủ đoạn gì, cùng nhau sử dụng đi.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên trầm hương liễn, nói hờ hững.
Trong nháy mắt, pháp bảo bản mệnh của mỗi người đã bị thu đi, Tam Tiêu mặt như tro tàn.
Bọn họ hiểu bản thân lành ít dữ nhiều.
“Bỏ đi.”
Vân Tiêu thở dài, đã sinh ra ý chết: “Có thể gặp huynh trưởng ở bảng Phong Thần, cũng không có gì phải tiếc nuối.”
Trong đầu nàng không tự chủ được hiện ra một bóng dáng tao nhã như ngọc, chỉ tiếc, Đát Kỷ nói đợi sau khi lượng kiếp kết thúc, gả bọn ta cho hắn, xem ra bọn ta nhất định không có duyên kết làm đạo lữ.
Quỳnh Tiêu cũng hiểu được tình cảnh của mình, dù sao thì... đều là chết, nàng lập tức không còn cố kỵ uy nghiêm của Thánh Nhân, không chút khách sáo châm chọc Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Chết thì không sao, đáng tiếc duy nhất là bọn ta lại chết trong tay hai tiểu nhân già mà không kính, không có thể diện, nghĩ đến đã cảm thấy ghê tởm.”
Bích Tiêu bất chấp lau sạch máu tươi ở khóe miệng, nàng cũng cười giễu nói: “Hừ, cái gì mà thể diện Thánh Nhân là quan trọng nhất, ta thấy là Thánh Nhân không có chút thể diện nào thì có.”
Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Quỳnh Tiêu với Bích Tiêu dám châm chọc bọn họ như thế, lửa giận trong lòng lập tức vọt tới đỉnh đầu.
“Dám sỉ nhục Thánh Nhân, chết không đáng tiếc.”
Nói xong, Lão Tử tế xuất Thái Cực đồ, lập tức cuốn về phía Vân Tiêu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tế xuất Hư Vô hạp, đồng thời bao trùm về phía Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu.
“Hây, đáng tiếc!”
Nữ Oa thấy Lý Nguyên đến lúc này vẫn chưa ra tay, nàng mới chắc chắn Lý Nguyên thật sự không chuẩn bị ra tay cứu Tam Tiêu.
Kỳ lạ, có lẽ hắn không phải là người vô tình như vậy mới đúng, nhớ lại lần trước hắn còn đặc biệt làm cánh gà rán và đùi gà rán cho Tam Tiêu...
Địa phủ.
Đát Kỷ bước ra từ Phong Đô Quỷ thành của Kim Linh Thánh Mẫu, hướng thẳng về phía núi Đào Chỉ.
Trước đây nàng luôn ở chỗ Kim Linh Thánh Mẫu chơi với Vô Đương Thánh Mẫu, hôm nay rốt cục cũng chơi đủ rồi, chuẩn bị đến tìm Tam Tiêu chơi đùa.
Đến đại điện Đông Phương Quỷ Đế, Đát Kỷ không tìm thấy Tam Tiêu đâu.
Nàng hỏi tỳ nữ trong đại điện, lúc này mới biết được huynh trưởng Triệu Công Minh của Tam Tiêu xảy ra chuyện, mấy ngày trước Tam Tiêu đã rời khỏi Địa phủ đi báo thù cho huynh trưởng.
Đát Kỷ cảm thấy có náo nhiệt để xem, đâu thể bỏ qua được, nàng hỏi rõ Tam Tiêu đi đâu rồi vội vàng đi đến dãy Tuyệt Long.
Vừa bay lên bầu trời dãy Tuyệt Long, Đát Kỷ đã cảm nhận được khí tức khủng bố phát ra từ Cửu Khúc Hoàng Hà trận.
Đát Kỷ đã ăn vô số linh quả, trong đó có loại linh quả có thể khiến cho hai mắt tu sĩ nhìn thấu tất cả trận pháp và hư ảo, còn lợi hại hơn Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không vạn lần.
Nàng sử dụng thần thông nhìn về phía Cửu Khúc Hoàng Hà trận, kinh ngạc phát hiện Lão Tử với Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng ở trong trận pháp, hơn nữa còn chuẩn bị gây bất lợi cho Tam Tiêu.
Thấy Tam Tiêu sắp bị pháp bảo của hai Thánh Nhân đả thương, Đát Kỷ không thèm nghĩ nhiều, bóng dáng chợt lóe, lập tức thi triển pháp tắc không gian, trốn vào trong Cửu Khúc Hoàng Hà trận.
Đồng thời, trong miệng nàng còn lớn tiếng hét: “Không được làm tổn thương ba sư tỷ của ta.”

Lúc nhìn thấy Đát Kỷ xuất hiện trên dãy Tuyệt Long, hai mắt Nữ Oa đột nhiên hiện lên một tia dị sắc.
Không ngờ Đát Kỷ lại xuất hiện.
Có Đát Kỷ ở đây, Tam Tiêu nhất định không lo đến tính mạng.
Nàng nhìn Lý Nguyên, vẻ mặt khẳng định hỏi: “Chắc chắn ngươi đã tính Đát Kỷ sẽ xuất hiện, lúc này mới không ra tay cứu Tam Tiêu đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận