Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 651 - Tì Lư Phật quá sụp đổ, Pháp Hải quá đau buồn

Rốt cuộc người này là ai?
Pháp Hải chỉ cảm thấy mơ hồ, quá sụp đổ.
Lý Nguyên nhìn Tì Lư Tiên ngoan ngoãn, không khỏi chế nhạo hỏi: “Chuông gió của ta có duyên với ngươi?”
Bốp bốp!
Tì Lư Tiên lập tức hung hăng đánh hai cái lỗ tai to của mình.
“Vừa rồi đệ tử trúng gió, những lời vừa nói đều là nhảm nhí, xin Lý tiền bối không cần lo lắng, chuông gió và ta không hề có duyên chút nào.”
Miệng Pháp Hải co quắp lại, có loại xúc động muốn sùi bọt mép chết.
Vậy mà lại tự tát mình, sao Phật tổ ở trước mặt Lý Nguyên lại hèn mọn như vậy, một chút suy nghĩ phản kháng cũng không có?
Người này kinh khủng như vậy sao?
Lý Nguyên hỏi Tì Lư Tiên: “Không phải ngươi muốn tìm ta sao? Có chuyện gì ngươi có thể nói.”
Tì Lư Tiên đã sụp đổ đến mức sắp khóc.
Sớm biết là ngươi, cho dù đánh ta một trận, ta cũng không dám tới.
Mặt hắn nhăn nhó nói: “Là Đa Bảo, hắn muốn biết chuyện Đột Quyết bị tiêu diệt có phải do Huyền môn động tay động chân hay không, lo lắng gây bất lợi cho Phật môn cho nên mới phái ta đến điều tra một chút. không ngờ lại gặp được Lý tiền bối.”
Lý Nguyên thấy Tì Lư Tiên thức thời như vậy thì cũng không mượn cớ giáo huấn hắn một trận.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không buông tha cho Tì Lư Tiên như vậy.
“Quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta, tự vả miệng hai mươi lần.”
Tì Lư Tiên nghe vậy chẳng những không hề nổi giận hay bất mãn mà ngược lại khuôn mặt vui vẻ mừng rỡ.
Chỉ vả miệng hai mươi cái là có thể thoát thân, đúng là quá đáng giá.
“Đa tạ Lý tiền bối đại nhân đại lượng, ta vả miệng ngay đây.”
Nói xong, hắn không hề do dự mà đánh vào mặt mình.
Âm thanh vang đội thanh thúy, đánh vào da thịt, nhìn vào thấy rất dùng sức.
Pháp Hải đứng bên đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đây là Tì Lư Già Na Phật sao?
Không ngờ Phật tổ cao cao tại thượng lại có thể không cần mặt mũi, tôn nghiêm như vậy?
Pháp Hải đột nhiên cảm thấy, sự tín niệm với phật trong lòng hoàn toàn vỡ nát.
Rất nhanh, Tì Lư Tiên đã vả mình xong hai mươi cái.
Chỉ thấy gương mặt hắn bị đánh nát, tiên huyết chảy ròng ròng nhưng lại lộ vẻ may mắn xuất phát từ nội tâm.
“Tiền bối, ta đánh xong rồi.”
Lý Nguyên gật đầu, lúc này hắn mới nhìn về phía Pháp Hải.
“Ta nói rồi, lần sau quay lại phá rối thanh tịnh của ta thì không phải hai mươi cái vả miệng là giải quyết xong đâu, sao ngươi không để lời của ta trong lòng?”
Pháp Hải nghe vậy thì sắc mặt âm tình bất định, có vẻ khó coi vô cùng.
Hắn cho rằng có Tì Lư Phật ở đây thì mình nhất định báo thù rửa hận được, trả lại hai mươi cái tát.
Nhưng hắn không ngờ, Tì Lư Phật vừa nhìn thấy Lý Nguyên, đến cả rắm cũng không dám thả một cái, lập tức quỳ xuống…
Hiện giờ nên giải quyết hậu quả thế nào đây?
Pháp Hải do dự một chút, chỉ thấy hai chân hắn cong lại, lập tức quỳ xuống đất.
“Xin tiền bối trách phạt.”
Đến Phật tổ cũng quỳ xuống chịu thua, huống hồ gì một hộ pháp Phật môn như mình?
Pháp Hải đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Tự phế một tay!”
Trong lòng Pháp Hải thả lỏng, hắn cảm thấy hình phạt này tốt hơn để hắn vả miệng không có tôn nghiêm thì tốt hơn nhiều.
Mặc dù tự phế một tay sẽ khiến hắn tổn thất một ít tu vi, nhưng không bao lâu thì tu vi và cánh tay cũng sẽ khôi phục như ban đầu.
Vì vậy Pháp Hải không quá do dự, nâng tay hạ chưởng, hắn lập tức chặt đứt cánh tay trái của mình.
Tiên huyết ồ ạt chảy xuống, đau đớn thấu xương khiến cho sắc mặt Pháp Hải trắng bệch.
Nhưng hắn nhẫn nhịn không rên lên.
Lý Nguyên phất tay nói: “Các ngươi có thể cút rồi, nhớ kỹ, ta không muốn người khác tới quấy rầy sự thanh tịnh của ta.”
Tì Lư Tiên vội vàng đảm bảo: “Tiền bối yên tâm, đệ tử sẽ không tiết lộ tin tức của tiền bối với người khác.”
Nói xong hắn lập tức dẫn Pháp Hải rời khỏi khách điếm.
Lúc Pháp Hải rời đi, còn nhặt cả cánh tay cụt của mình theo.
Hai người trở lại Kim Sơn tự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Pháp Hải vội vàng nối cánh tay cụt vào chỗ vết thương, sau đó sử dụng pháp quyết, cố gắng nối cánh tay lại.
Nhưng cho dù hắn biến ảo thủ ấn, vận chuyển công pháp như thế nào thì cánh tay cụt mãi cũng không nối lại được.
“Sao lại như vậy?” Pháp Hải lập tức luống cuống.
Đoạn chi trọng sinh cũng không phải pháp thuật cao thâm quá, tại sao đột nhiên không dùng được?
Lẽ nào sau này ta chỉ có thể làm hòa thượng cụt tay sao?
Đến cả kim bát và thiền trượng cũng không thể cầm một lúc sao?
Pháp Hải chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục thi pháp trị liệu.
Tì Lư Phật bên cạnh thấy vậy thì trên mặt hoàn toàn không hiện lên vẻ ngạc nhiên nào.
Hắn thản nhiên nói: “Không cần thử, nếu chỉ nhẹ nhàng như gãy một lần để ngươi nối lại như vậy thì Lý tiền bối sẽ không trừng phạt ngươi như thế.”
Pháp Hải nghe vậy thì không khỏi thất hồn lạc phách hỏi: “Tại sao lại như vậy? Ta không phát hiện ra Lý tiền bối thi triển bí thuật gì với ta mà?”
Tì Lư Phật cảm thán nói: “Lý tiền bối thi pháp thì ta và ngươi sao có thể cảm thụ được?”
Pháp Hải vẫn không tiếp nhận được sự thật sau này mình sẽ vĩnh viễn trở thành Pháp Hải cụt tay, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Tì Lư Tiên, cầu khẩn nói:
“Tì Lư Phật tổ, cầu xin ngươi thi pháp trị liệu cho đệ tử, có lẽ là tu vi của đệ tử quá thấp nên không có hiệu quả.”
Tì Lư Phật nghe vậy thì không khỏi dùng thần thức quét vết thương của Pháp Hải, phát hiện vị trí vết thương cũng không có gì đặc biệt.
Hắn nhất thời tò mò thi triển thần thông sinh mệnh, chuẩn bị nối cánh tay cho Pháp Hải.
Nhưng mà khi hắn làm pháp thì chú ý đến, vị trí cụt tay của Pháp Hải đột nhiên quanh quẩn một tầng pháp tắc chi lực đặc biệt, sau khi hắn thi triển thần thông sinh mệnh gặp phải tầng pháp tắc chi lực này giống như tuyết gặp nắng gắt, lập tức tan rã biến mất trong nháy mắt.
Do đó khiến cho cánh tay gãy của Pháp Hải không thể làm mọc ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận