Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 940 - Hằng Nga tiên tử đúng là nha hoàn của cha

Làn da nõn nà, mắt như sao, khí chất không cốc u lan, còn sâu xa yên tĩnh hơn ánh trăng, dáng người chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ cần thon thì thon... Tất cả nữ tử Lý Nhị thấy qua ngày thường cũng chỉ có dung mạo và khí chất như của Nữ Oa, Đát Kỷ là có thể so sánh được.
Nàng là ai?
Đẹp quá rồi đúng không!
Yêu rồi, yêu rồi!
Xem ta dùng khí thế Đế Vương của trẫm chinh phục mỹ nữ tuyệt sắc hoa nhường nguyệt thẹn này đi!
Lý Nhị chỉnh lại vạt áo của mình, vội vàng đứng dậy.
Đang định chào hỏi đối phương.
Đột nhiên, biểu hiện của hắn cứng đờ.
Chỉ thấy mỹ nữ tuyệt sắc có vẻ mặt bừng tỉnh đi tới trước mặt Lý Nguyên, hành lễ chân thành: “Nô tỳ bái kiến công tử, không ngờ công tử thật sự ở nơi này.”
Vẻ vui sướng của mỹ nữ tràn ngập trong lời nói, trong hai mắt đều là bóng dáng của Lý Nguyên, không thể chứa đựng được cái gì khác.
Lý Nhị nghe thấy mỹ nữ xưng hô với Lý Nguyên, không khỏi mở to hai mắt, có vẻ vô cùng ngây thơ.
Nô tỳ?
Nói như vậy, nữ tử tuyệt sắc này là tỳ nữ của tỷ phu?
Soạt!
Lý Nhị lập tức có loại cảm giác đau đớn như bị bắn một mũi tên.
Hu hu hu, tại sao mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, chim sa cá lặn như vậy lại là tỳ nữ của tỷ phu chứ?
Ta vừa mới yêu, không ngờ lại thất tình.
Tỷ phu, ta ghét ngươi!
Lý Nhị đau lòng, Nữ Bạt, Trưởng Tôn Vô Cấu thì kinh ngạc.
Tuyệt sắc như thế, nụ cười khuynh thành, cười nữa thì khuynh quốc chỉ là tỳ nữ của Lý Nguyên, thật sự là có chút phung phí của trời.
Đột nhiên Nữ Bạt hơi hiểu ra tại sao ánh mắt Lý Nguyên trước giờ không lộ ra chút động lòng nào với nàng.
Ngay cả tỳ nữ cũng xinh đẹp như thế thì sao có thể động lòng với nàng?
Nhưng nàng là ai?
Sao lại xinh đẹp như vậy?
Trong lòng Nữ Bạt và Trưởng Tôn Vô Cấu hiện lên một tia nghi hoặc, thầm suy đoán thân phận của nữ tử này.
Lý Nguyên nhìn Hằng Nga, không khỏi lộ ra tia mỉm cười.
Hắn rất thích điệu múa của Hằng Nga, ngay cả xem đúng làm thường ta cũng có thêm vài phần khoan dung (
连带看对做常我也多了几分宽容。

)
“Ngươi tới rồi, tự tìm một chỗ ngồi xuống đi.”
Hắn nói với Hằng Nga.
Nhưng Hằng Nga lại không ngồi, nàng đặt lẵng hoa lên bàn, lấy ra một túi giấy dầu cùng một bình lưu ly từ bên trong lẵng hoa, nói: “Đây là bánh quế và rượu hoa quế nô tỳ làm cho công tử, mời công tử nếm thử xem có ngon không.”
Nàng cầm bánh quế, vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên nếm thử một miếng bánh quế.
Hằng Nga hơi thấp thỏm nhìn công tử nhà mình.
Bánh hoa quế thơm ngát bốn phía, đạn miệng lại không dính răng, còn xen lẫn hương thơm hoa quế nồng đậm, càng nhai càng thơm.
Chỉ là mùi hoa quế của bánh hoa quế quá nồng, không đủ khoan khoái, đã che lấp mùi thơm của lớp bánh, điều này khiến Lý Nguyên có chút không thích.

Đương nhiên, lần đầu tiên gặp lại, Lý Nguyên cũng không có gì để trách móc Hằng Nga, bởi vậy hắn gật đầu khen ngợi Hằng Nga: “Không tồi, tay nghề tiến bộ không ít so với lúc trước.”
Hằng Nga nghe thấy công tử khen ngợi, vẻ thấp thỏm trên mặt rốt cuộc cũng buông lỏng, trở nên tươi cười như hoa.
“Công tử thích là được. Còn có rượu quế, cũng là nô tỳ dựa vào công thức ủ rượu của công tử, công tử cũng nếm thử xem.”
Đát Kỷ thấy trong mắt Hằng Nga chỉ có ca ca, lập tức ‘ghen tuông’ nói: “Hằng Nga tỷ tỷ, có phải ngươi quên mất ta rồi hay không?”
Hằng Nga?
Mọi người nghe thấy Đát Kỷ xưng hô, vẻ mặt lập tức ngốc trệ.
Lẽ nào nàng chính là Hằng Nga?
Khó trách lại khuynh quốc khuynh thành như thế.
Thật sự nhắc đến Hằng Nga thì Hằng Nga đến!
Hơn nữa, Hằng Nga lại thật sự là tỳ nữ của Lý Nguyên! Còn chu đáo nhẹ nhàng như thế.
Lý Nhị rơi nước mắt ngưỡng mộ.
Hằng Nga nghe thấy Đát Kỷ nói, lúc này mới bừng tỉnh lại, nhớ tới trong viện còn có người khác.
Vì thế, nàng vội vàng hành lễ với Đát Kỷ nói: “Bái kiến tiểu thư.”
Nàng lại lấy ra mấy gói bánh quế từ trong lẵng hoa, nói với mọi người: “Đây là bánh quế do nô tỳ tự tay làm, nếu mọi người không ghét bỏ thì xin nếm thử.”
“Vậy ta sẽ không khách sáo nữa.”
Lý Nhị chỉ đợi những lời này của Hằng Nga, bởi vậy lời của Hằng Nga vừa dứt, Lý Nhị đã vội vàng mở gói giấy dầu ra, cầm một miếng bánh quế lên ăn.
“Ừm, ngon, thơm. Trù nghệ của Hằng Nga tiên tử quả thực tuyệt thế vô song.” Lý Nhị lập tức tán thưởng khoa trương.
Đột nhiên Lý Nhị hít một hơi khí lạnh.
Chỉ cảm thấy bên hông truyền đến một cơn đau nhức.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trưởng Tôn hoàng hậu đang lấy tay vặn thịt bên hông hắn, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Lý Nhị khóc không ra nước mắt, ta chỉ tán thưởng trù nghệ của đối phương đôi chút, có cần nhẫn tâm như vậy không?
Tiểu Tê Tử và Nữ Bạt, Đát Kỷ cũng nếm thử một miếng bánh quế.
Mấy người họ không khỏi thầm gật đầu, liên tục khen ngợi.
Mặc dù bánh quế Hằng Nga làm vẫn có chênh lệch rất lớn so với Lý Nguyên làm, nhưng lại ngon hơn món ăn nhân gian không biết bao nhiêu lần.
Đặc biệt là trong bánh quế còn ẩn chứa một luồng linh khí tinh thuần chí cực, tu sĩ bình thường ăn vào còn có thể gia tăng tu vi, hiệu quả còn lợi hại hơn rất nhiều linh đan diệu dược.
Ăn xong bánh quế, Hằng Nga đề nghị múa một điệu cho Lý Nguyên.
Lý Nguyên đã lâu không thấy Hằng Nga nhảy múa nên tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Hắn còn lấy Ngọc Cầm ra đệm nhạc cho Hằng Nga.
Suy nghĩ một lúc, Lý Nguyên lại bật tính năng phát sóng trực tiếp Vạn Giới trong nhóm chat.
Đã một thời gian không ngoi lên ở trong nhóm chat Vạn Giới, vẫn là nên ngoi lên thể hiện chút cảm giác tồn tại của mình.
Trong tiểu viện, dưới ánh trăng sáng trong, mọi người vừa thưởng thức điệu múa của Hằng Nga xinh đẹp lộng lẫy, vừa nghe khúc nhạc tuyệt vời của Lý Nguyên, tâm trạng lập tức trở nên yên tĩnh, vẻ mặt tràn ngập say mê, rất lâu sau vẫn không cách nào tự kiềm chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận