Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 914 - Cho dù bắt hắn ăn phân, hắn cũng phải ăn được mấy cân. (2)

Trước đó, Lý Nguyên cần điện thoại di động của mình, sau khi nói chuyện phiếm với đám Lâm Kỳ Kỳ của thế giới hiện đại qua Internet. Tiếp đó ở Hồng Hoang chơi tuyệt địa cầu sinh.
Kết quả Tiểu Huỷ Tử với Đát Kỷ nhìn thấy Lý Nguyên chơi game qua màn ảnh, cũng nhao nhao muốn chơi.
Vì vậy, Lý Nguyên thiết kế cho Tiểu Huỷ Tử và Đát Kỷ mỗi người một cái điện thoại di động, bên trong điện thoại còn cài thêm app tuyệt địa cầu sinh, để họ có thể kết nối Internet của thế giới Lâm Kỳ kỳ để có thể chơi trò này.
Sau khi quen thuộc quy tắc của trò chơi, hai người Tiểu Huỷ Tử với Đát Kỷ, nhất thời đã bị trò chơi này mê hoặc.
Mỗi ngày đều muốn chơi cũng không phải nói quá.
Tiểu Huỷ Tử không đến của hàng điện thoại của nàng.
Đát Kỷ không còn thích đi ra ngoài xem náo nhiệt như trước.
Hai người bọn họ giống như phát hiện Tân Đại Lục, trầm mê trong trò chơi này.
Cảm thấy trò chơi này, so với đi xem náo nhiệt vui hơn rất nhiều.
Chỉ là đối thủ hơi yếu.
Toàn thắng, không có ý nghĩa lắm.
“Ca, Tiểu Huỷ Tử, chúng ta mở phòng riêng đi! Mấy đối thủ này yếu quá.” Đát Kỷ nói với ca ca và chất nữ.
“Không muốn.”
Lý Nguyên không chút do dự đã cự tuyệt lời đề nghị của muội muội.
“Như thế này ngươi sẽ nhìn lén được địa điểm ta ẩn thân.”
“Ta cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lén.” Đát Kỷ đảm bảo nói.
Lý Nguyên căn bản cũng không tin tưởng lời cam đoan của muội muội mình.
Mỗi lần nàng muốn là có thể nhìn lén hắn, sau đó mai phục địa điểm hắn đang ở, sau đó đánh úp hắn từ phía sau.
“Ta dùng cái đầu của mình để đảm bảo.” Đát Kỷ bảo đảm.
Lý Nguyên thấy Đát Kỷ cam đoan như vậy, mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó cả ba người thành một hàng đấu đơn.
Ba người họ quá mạnh, nếu thành lập tổ đội, đối với người khác mà nói, rất không công bằng.
“Đinh linh linh.”
Nhưng mà, khi bọn họ chơi trò chơi, rèm cửa trên Phong Linh đột nhiên rung động, một hình bóng vội vã từ ngoài bay vào trong.
Người tới chính là Tôn Ngộ Không.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn lo lắng, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì.
Tôn Ngộ Không liếc nhìn Đát Kỷ một cách kì quái.
Nhân loại này ta không biết.
Hắn một đường đi thẳng đến trước mặt Lý Nguyên,”Bịch”một tiếng quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên.
“Chưởng quỹ, ta có chuyện không thể không đến xin ngươi hỗ trợ.”
“Chuyện gì?”
Đát Kỷ một bên khống chế nhân vật trò chơi chạy khỏi độc tố, một bên tò mò hướng Tôn Ngộ Không hỏi.
Tiểu Huỷ Tử cũng rời mắt khỏi điện thoại di động một lúc.
Lý Nguyên thì từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Bởi vì đối với lý do Tôn Ngộ Không đến đây, hắn đã sớm biết nhưng không quan tâm.
Tôn Ngộ Không mặc dù biết Đát Kỷ là ai, nhưng mà nếu ngồi cùng một chỗ với chưởng quỹ như vậy, khẳng định không phải có quan hệ bình thường.
Vì vậy hắn giải thích:
“Là như vậy, ta đánh ngã Trấn Nguyên Đại Tiên Tiên Thiên Nhân Sâm Quả Thụ, lúc này đám người Trấn Nguyên Đại Tiên đem Bạch Tinh Tinh, Thiết Phiến Công Chúa, Đường Tăng đã bị bắt, nói nếu ta không thể cứu sống Nhân Sinh Quả, Bạch Tinh Tinh muốn mang bọn họ đền mạng cho cây.”
“Trước đó, ta đã đến tìm Thái Thượng Lão Quân, Phù Nguyên Tiên Ông tìm cách giải quyết, đáng tiếc bọn họ cũng đành bất lực. Nghĩ tới nghĩ lui, ta cũng chỉ biết phải mặt dày, đi cầu xin chưởng quỹ hỗ trợ.”
Bởi vì suốt thời gian này đều ở đây chơi trò chơi, Tiểu Huỷ Tử, Đát Kỷ cũng không còn nhìn phát sóng trực tiếp nữa, nên cũng không biết đám người Tôn Ngộ Không trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.
Đát Kỷ kinh ngạc nói:
“Người làm thế nào mà đánh ngã Trấn Nguyên Tử Nhân Sâm Quả Thụ? Đây là bảo bối của Trấn Nguyên Tử, ngươi đánh ngã nó, hắn đương nhiên sẽ không từ bỏ ý định đâu.”
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ nói:
“Kỳ thực ta cũng không muốn đánh ngã Nhân Sâm Quả Thụ của hắn, thật sự là hai đồ đệ kia của Trấn Nguyên Tử không tốt lắm. Nhưng mà trong nhất thời ta mới tức giận quá, nên mới đánh ngã Nhân Sâm Quả Thụ của bọn họ….
Tiếp sau đó, Tôn Ngộ Không hướng về phía đám người nói rõ chuyện đã xảy ra.
Sau khi trải qua sự tình thật giả của Mỹ Hầu Vương, sau khi lấy kinh đoàn người tiếp tục đi.
Đi được mấy tháng, mọi người đi tới vạn thọ 11 Ngũ Trang Quan.
Nên nghỉ ngơi tại đây một ngày.
Dường nhưng mọi chuyện diễn ra giống hệt trong nguyên tác, Trấn Nguyên Tử không hề bên trong Ngũ Trang Quan, là hai đệ tử Thanh Phong, Minh Nguyệt của hắn ra tiếp đãi.
Thanh Phong, Minh Nguyệt dựa theo phân phso trước đó của Trấn Nguyên Tử, lấy hai trái Nhân Sâm Quả cho Đường Tăng ăn.
Kết quả Đường Tăng thấy Nhân Sâm Quả có dáng dấp giống như hài nhi, sợ đến mức không dám ăn.
Thanh Phong, Minh Nguyệt tự mình ăn hết.
Vừa hay cảnh này bị Trư Bát Giới nhìn thấy.
Trư Bát Giới đã sớm nghe nói đại danh của Nhân Sâm Quả, chỉ tiếc là chưa từng có cơ hội ăn thử một quả.
Hắn len lén tìm mấy người Tôn Ngộ Không, Bạch Tinh Tinh, Xuân Tam Nương, Thiết Phiến Công Chúa cùng với Sa Hoà cùng nhau thương lượng, dự định trôm mây quả Nhân Sâm Quả ăn. Nếm thử mùi vị.
Tôn Ngộ Không cũng không nguyện ý làm tên trộm, không bằng lòng.
Hắn lúc đầu cho rằng chuyện này cứ để như vậy đi.
Kết quả không ngờ rằng, mấy người Trư Bát Giới, Bạch Tinh Tinh, Xuân Tam Nương đi trộm sáu quả Nhân Sâm Quả.
Ngoại trừ Đường Tăng ra, mấy người bọn họ mỗi người một quả, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng có phần.
Sau đó, hành vi của bọn họ, không ngoài duy đoán bị Thanh Phong cùng Minh Nguyệt phát hiện.
Thanh Phong với Minh Nguyệt phát hiện Nhân Sâm Quả thiếu mất bảy quả, (Trư Bát Giới không biết cách bảo tồn trái cây này, kết quả đã đánh rơi quả Nhân Sinh Quả đầu tiên xuống đất và nó dần ngấm vào lòng đất), lại mơ hồ nghe thấy Trư Bát Giới nhắc đến Nhân Sâm Quả, nên đoán ra ngay nguyên nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận