Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 612 - Bỏ đi, ta không giả bộ nữa, ta là công chúa!

Cơn tức của Lý Tú Ninh lập tức vọt lên. Nàng chưa từng thỉnh cầu ai như vậy, bổn thiểu thư nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi, ngươi không chịu nghe, cũng cũng đến lúc phải dùng tới sức mạnh rồi.
“Bộp!”
Nàng đột nhiên vỗ bàn một cái: “Ngươi có bán hay không?”
Ahhh, đây là cái bàn gì, cứng rắn quá đi, bàn tay đau quá, nhưng mà ta phải nhịn!
Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp, thở hồng hộc nhìn Lý Nguyên.
Còn vẻ mặt Lý Nguyên vẫn không hề thay đổi chút nào, vẫn say sưa xem tiểu thuyết của hắn.
Lại bị làm lơ rồi!
Lý Tú Ninh giận đến mức khóe miệng run lên.
Chẳng lẽ ta chưa đủ hung dữ sao?
Hoặc là ánh mắt ta không đủ sắc bén?
Thậm chí ngay cả một tên tiểu bạch kiểm cũng không hù dọa nổi? Nàng không nhịn được.
vốn nàng muốn lấy thân phận người bình thường để nói chuyện Lý Nguyên, thật không ngờ, đổi lấy chỉ là sự khinh thường.
Bỏ đi, ta không giả bộ nữa, ta ngả bài.
“Ta là công chúa.”
Sau đó, nàng chờ Lý Nguyên kinh ngạc, sợ hãi, quỳ lễ với mình.
Đợi một lúc mà Lý Tú Ninh chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình có đàn quạ bay qua.
Sự lúng túng và ngỡ ngàng nói diễn tả hiện lên trên khuôn mặt?
Chỉ thấy Lý Nguyên nhìn vẫn như trước, đừng nói là kinh ngạc, sợ hãi, quỳ lễ, ngay cả vẻ mặt hắn cũng không hề thay đổi chút nào.
Hắn không nghe thấy lời ta nói sao?
Hay là bởi vì sợ quá mà đơ rồi?
Lý Tú Ninh lặp lại lần nữa: “Ta là công chúa.”
Lần này, nàng lên giọng.
“A”
Cuối cùng Lý Nguyên cũng đáp lại một tiếng.
Tuy nhiên một tiếng này làm Lý Tú Ninh cảm thấy không trả lời vẫn tốt hơn.
A, đây là ý gì?
Cũng quá qua loa, quá xem thường rồi? Chẳng lẽ hắn nghĩ là ta đang nói đùa à?
Nghĩ như thế, Lý Tú Ninh đột nhiên gập cuốn tiểu thuyết trong tay Lý Nguyên lại, sau đó nâng mặt Lý Nguyên lên, buộc hắn phải nhìn vào hai mắt nàng.
Ồ, không ngờ gương mặt hắn còn rất trơn nhẵn! Quả đúng là tiểu bạch kiểm.
Lý Tú Ninh nhịn xuống sự khác thường trong lòng, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta thực sự là công chúa, không lừa ngươi.”
Tốt rồi, chờ bị kinh ngạc, bị sợ hãi, phải quỳ lễ đi! Lý Tú Ninh đắc ý nghĩ.
Lý Nguyên bất đắc dĩ nhìn Lý Tú Ninh: “Ta nghe thấy, ngươi không cần phải nói đến ba lần như vậy.”
Vẻ mặt đắc ý của Lý Tú Ninh nhất thời cứng lại. “Ngươi nghe thấy rồi vậy sao vẻ mặt lại bình tĩnh như thế?”
Nàng nổi giận, nói: “Ta là công chúa đó, ngươi không sợ chút nào sao?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Công chúa thì có cái gì mà phải khiếp sợ? Không phải là một mũi, một miệng, hai mắt, một đôi chân sao.”
Ặc, mặc dù như thế nhưng ta là công chúa!
Con gái của hoàng đế, thân thể ngàn vàng, cao cao tại thượng, có thể giống người bình thường sao?
Đây là lần đầu tiên Lý Tú Ninh gặp người bình tĩnh xem thường thành viên hoàng thất như thế.
Bỏ đi, không sợ thì không sợ vậy, chỉ cần bán mì tôm và lạp xưởng hun khói cho ta là được.
Nàng nói với Lý Nguyên: “Nếu như ta là công chúa, vậy bây giờ ngươi có thể bán mì tôm và lạp xưởng hun khói cho ta không?”
Lý Nguyên nghi ngờ nhìn Lý Tú Ninh: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Không bán đồ mang về, dù là công chúa hay không cũng giống nhau.”
Lý Tú Ninh thấy mình đã để lộ thân phận rồi mà Lý Nguyên vẫn không bán, nhất thời hoảng sợ kêu lên.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội công chúa, bị tịch thu nhà, bị chém đầu sao? Két két.”
Vừa nói, nàng vừa làm động tác bị chém đầu.
“Rất đau.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không sợ.”
“Tại sao?”
Lý Tú Ninh há hốc mồm, lại gặp phải một kẻ không sợ chết.
Đầu người này có vấn đề sao?
Lý Nguyên: “Bởi vì không ai có thể giết chết ta.”
Lý Tú Ninh nghe thế, không khỏi đánh giá trên dưới Lý Nguyên một chút.
Chẳng lẽ tên tiểu bạch kiểm lại là một cao nhân?
Nhưng nhìn không giống?
Dù là sơn tinh địa quái, thuật sĩ tán nhân, đối mặt với hoàng quyền cũng không kẻ nào dám nói không người nào giết chết được.
Hoặc là người này đã đọc tiểu thuyết truyền kỳ nhiều nên đầu óc lú lẫn rồi? Khẳng định là như vậy!
Lý Tú Ninh cảm giác mình đã đoán đúng chân tướng rồi.
Haiz, tiểu thuyết hại người rất thảm!
“Ngươi thật sự không bán?” Nàng xác định lại với Lý Nguyên.
Lý Nguyên đã lười trả lời câu hỏi của Lý Tú Ninh.
Hắn cũng không phải là cái máy lặp lại.
Lý Tú Ninh thấy Lý Nguyên quyết tâm không bán thì sắp nổi cơn điên rồi.
Cõi đời này sao lại có người cố chấp như vậy chứ?
Nhưng ta đã đồng ý trước mặt phụ vương rồi.
Lý Tú Ninh tức giận nhìn Lý Nguyên một lúc, nhưng Lý Nguyên vẫn không hề động đậy.
Hắn hoàn toàn coi nàng như không khí.
Lý Tú Ninh rất muốn treo ngược Lý Nguyên lên cành cây hành hung một trận.
Nhưng nàng cũng không phải con nhà giàu, loại chuyện này nàng không làm được.
Nếu cứng rắn không được, vậy thì dùng mềm thử.
Lý Tú Ninh đột nhiên cầu khẩn Lý Nguyên: “Chưởng quỹ hảo tâm, ngươi bán cho ta một ít đi, ta đã nói với phụ vương rồi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị phụ vương trách sao?”
Lý Nguyên làm như không nhìn thấy màn biểu diễn của Lý Nguyên.
Cuối cùng Lý Tú Ninh vẫn bại trận.
Cứng mềm đều không ăn, quá khó đối phó rồi.
Nàng tức giận bất bình rời khỏi khách sạn.
Lúc Lý Tú Ninh rời đi, một gã sai vặt trang phục nam tử lén lút đi ra từ trong một con hẻm nhỏ. Hắn nhìn thoáng qua Lý Tú Ninh, lại nhìn tấm biển khách điếm, sau đó hắn thuần thục bước đi về phía Thành Nam.
Một đường đi tới Tề Vương ở Thành Nam, đi vào từ cửa hông...
Ở đại sảnh, hắn tìm được Tề Vương Lý Nguyên Cát.
Hơn nữa Thái tử Lý Kiến Thành cũng ở đó.
Sau khi gã sai vặt hành lễ, hắn nói: “Bẩm báo Tề Vương, Thái tử, vừa nãy nô tài đi theo Bình Dương công chúa, đã đi tới một khách điếm ở Thành Đông.”
Lý Nguyên Cát vui vẻ nói: “Ngươi thấy rõ tên khách điếm không?”
Gã sai vặt gật đầu nói: “Thấy rõ, khách điếm tên là Có gian khách điếm.”
Lý Nguyên Cát hài lòng gật đầu: “Không biết tam tỷ có nói thật hay không, khách điếm kia phải chăng là có Lưu Ly kính có thể soi rõ mọi thứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận